Chương 30: (Vô Đề)

Ngay từ lúc bắt đầu nói chuyện với Đường Lâm Thâm, Lộ Nhã Phân đã cảm thấy như lạc vào làn sương mù. Về sau anh nói gì, bà cũng nghe mơ mơ hồ hồ, chỉ biết đáp lại "à... ừ... hả", cực kỳ ngơ ngác.

Tiệm hoa? Tiệm sửa xong rồi sao? Bà thầm nghĩ, ờ đúng rồi, mình còn phải sang nhượng Hoa Triều nữa chứ...

Nhưng thật ra, bà cũng không còn đường lui, để Đường Lâm Thâm tiếp tục chăm sóc Lộ Đinh đúng là lựa chọn tốt nhất.

Vốn dĩ bà định đi về nhưng giờ lại không đi nổi nữa, bà nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của Đường Lâm Thâm, do dự một hồi mới nói: "Bác sĩ Đường, để tôi nói trước với Đinh Đinh một tiếng, để thằng bé chuẩn bị tâm lý."

Đường Lâm Thâm thấy không cần thiết: "Chị Nhã Phân, chuyện này không cần trịnh trọng vậy đâu, em ấy sẽ căng thẳng đấy."

Lộ Nhã Phân: "..."

Nghĩ lại thì cũng đúng.

Bà lo nghĩ nhiều nên rối bời, gần đây cứ quanh quẩn mãi trong cái ao nhỏ của mình nên đã mệt mỏi rã rời. Đang định nói gì đó thì điện thoại reo lên, là hàng xóm gọi, giục bà về ngay, bà cụ lại lên cơn rồi.

"Bác sĩ Đường, Đinh Đinh nhờ cậu chăm sóc nhé."

"Vâng."

Lộ Nhã Phân vội vã rời đi, bước chân rối loạn. Đường Lâm Thâm khẽ thở dài, thương thay cuộc sống chông gai của những con người bình thường.

Anh có tư tâm của riêng mình, nhưng điều đó không ngăn được anh đau lòng vì Lộ Đinh. Anh đứng lại trước cổng bệnh viện một lúc lâu, trời lác đác mưa phùn, mưa không to cũng không nhỏ, vừa đủ làm tóc ướt.

Điện thoại trong túi rung lên, là Lộ Đinh gọi. Đường Lâm Thâm bắt máy: "Nai nhỏ?"

"Anh ơi..." Giọng Lộ Đinh nghèn nghẹn: "Anh vẫn chưa về sao?"

Đường Lâm Thâm dịu dàng nói: "Tôi về ngay đây, em đói chưa?"

"Không đói, mẹ mới đến." Lộ Đinh nói: "Mẹ mang cho em vịt quay da giòn."

Đường Lâm Thâm bật cười: "Ngon không?"

"Ngon lắm." Lộ Đinh cũng bật cười theo: "Ăn với cơm còn ngon hơn nữa."

"Ừ, chờ tôi một lát, tôi về ngay đây."

Lộ Đinh không thể hiện rõ là mình vui hay buồn, giọng cậu mềm xèo: "Anh ơi, em có chừa lại cho anh một phần nè, mình cùng ăn nhé."

"Ừm." Đường Lâm Thâm dịu giọng dỗ dành: "Ngoan lắm."

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Trên đường về khu nội trú, như chợt nhớ ra chuyện gì, anh cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay, bèn rẽ sang phía nhà ăn bệnh viện.

Cơm nóng mới ngon.

Lộ Đinh không ăn hết cả con, Đường Lâm Thâm gắp nửa con ra bát cậu, phần còn lại anh ăn. Vịt quay da giòn còn nóng hôi hổi, đúng là rất ngon.

"Nai nhỏ." Đường Lâm Thâm gọi, anh gắp một miếng thịt vịt, gỡ xương rồi cho vào bát Lộ Đinh.

Cậu "ừm" một tiếng, tay phải hơi run, rõ ràng là tâm trạng không ổn.

"Mẹ em nói chuyện gì với em vậy?"

Lộ Đinh luôn cúi mặt, hàng mi dày có hơi ướt: "Mẹ kể tình hình của bà ngoại... rất tệ..."

Đường Lâm Thâm đặt đũa xuống: "Mẹ đang rất bận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!