Triệu Túc là người yêu cũ của Đường Lâm Thâm, là con trai, cùng tuổi. Đường Lâm Thâm không muốn nhắc tới anh ta, hơi phiền.
Anh mới bước chân vào năm nhất đại học thì đã "bị ép" quen Triệu Túc.
Hồi ấy, phong thái của Đường Lâm Thâm rất chỉn chu, anh đẹp trai như hoa lan, người ngập tràn khí chất cấm dục. Trong buổi văn nghệ chào đón tân sinh viên, Triệu Túc huênh hoang tuyên bố mình để ý Đường Lâm Thâm, nhất định sẽ theo đuổi bằng được. Đường Lâm Thâm chẳng buồn đáp lại.
Triệu Túc rầm rộ theo đuổi suốt bốn năm đại học, Đường Lâm Thâm tránh được thì tránh, thế mà vẫn bị sự len lỏi không khe hở kia dần dần bào mòn.
Ra trường đi làm rồi mà vẫn bám theo không ngừng, Triệu Túc vẫn quanh quẩn bên anh bảy năm liền, ngọt ngào thổ lộ đủ lời ong bướm. Cứ như thể nếu Đường Lâm Thâm không gật đầu, anh ta sẽ đeo bám cả đời.
Thế nên, Đường Lâm Thâm đồng ý.
Khoảng thời gian đó, Triệu Túc phấn khởi đến mức hận không thể rao cho cả chó mèo ngoài đường biết là mình đã "lên tiên" rồi. Nhưng chưa phấn khởi được bao lâu, chưa đầy ba năm sau, trái tim của Triệu Túc đã không còn bị Đường Lâm Thâm kìm chân nổi nữa.
"Thứ không có được thì mãi xao xuyến" Câu này thể hiện vô cùng trên người Triệu Túc. Anh ta cảm thấy thế giới ngoài kia rực rỡ hấp dẫn hơn, Đường Lâm Thâm chẳng đủ sức kiềm hãm mình.
Hơn nữa, Đường Lâm Thâm cũng chẳng buồn kìm hãm anh ta, tình cảm mà phải đấu nhau như thế thì mất hay. Dây dưa quá mức thì cũng vô vị.
Triệu Túc là kiểu người đạo đức thì lỏng lẻo, nhưng tiêu chuẩn lại cao chót vót. Một lần đi bar, anh ta nhìn trúng một người hấp dẫn, tràn đầy sức trẻ. Kết bạn WeChat rồi nhưng cũng không chủ động tán tỉnh, cũng chưa làm gì đi quá giới hạn. Anh ta nhịn hơn một tháng, rồi về nhà đề nghị chia tay với Đường Lâm Thâm.
Đường Lâm Thâm đồng ý. Nhưng vẫn hỏi thêm một câu: "Vì sao?"
Triệu Túc liền xổ ra đủ thứ lý do, nào là Đường Lâm Thâm nhạt nhẽo, tuy trên giường khá có sức nhưng cuộc sống thế này quá vô vị, thế giới bên ngoài thì tươi đẹp biết bao, bản thân lại còn trẻ, sao có thể buông bỏ dễ dàng như vậy, như thế thì quá tiếc nuối.
Đường Lâm Thâm dứt khoát hỏi: "Em để ý ai rồi?"
Triệu Túc chìa điện thoại ra, người kia hoàn toàn khác với Đường Lâm Thâm. Khẩu vị của anh ta rất thất thường.
"Em ngủ với người ta rồi à?" Đường Lâm Thâm hỏi, giọng anh rất bình thản.
Triệu Túc đáp: "Chưa."
Vẫn còn trong mối quan hệ cũ mà đã thân mật với người khác thì rất trái đạo đức. Đó là cái gọi là quan điểm tình cảm của Triệu Túc. Vì vậy, Đường Lâm Thâm từng mỉa mai: "Em dựng tiêu chuẩn cao ngất trời, nhìn thì không sai, nhưng bản chất thì điều đó rất dễ làm em thấy chán."
Triệu Túc chỉ là hết hứng thú. Anh ta không cắm sừng Đường Lâm Thâm.
Đường Lâm Thâm hỏi tiếp: "Nếu tôi không đồng ý chia tay thì sao?"
Triệu Túc thẳng thừng: "Vậy em sẽ cắt đứt với người kia."
Đường Lâm Thâm không muốn làm khó mình, tối hôm đó cứ thế dứt khoát chia tay. Chia tay xong, anh thở phào nhẹ nhõm.
Cái thở phào đó kéo dài hơn một năm cho đến khi Triệu Túc lại tìm đến, vẫn cái dáng vẻ lêu lổng ấy, Đường Lâm Thâm coi như không thấy, anh nhìn thẳng, đạp ga lao vút qua.
Triệu Túc dùng lại chiêu cũ, dây dưa hơn nửa năm. Đường Lâm Thâm phát bực, hai người đối mặt nhau ở cổng phụ bệnh viện Hoa Triều, đứng cách nhau một khoảng mà nói chuyện.
Ý tứ đại khái là Triệu Túc ra ngoài chơi chán rồi, cảm thấy "cỏ dại không bằng hoa nhà", chẳng ai vừa mắt bằng Đường Lâm Thâm, muốn "ăn lại cỏ non". Với lại Đường Lâm Thâm vẫn độc thân, nên anh ta có thể theo đuổi lại.
Đường Lâm Thâm cười nhạt đáp: "Xin lỗi, cỏ non bị vùi xuống đất rồi."
Triệu Túc định đào đất bới lên, nhưng hơi vất vả, đành dồn sức mà làm phiền anh. Chiêu trò của anh ta cũng "khét" lắm, canh ở bệnh viện lúc Đường Lâm Thâm đi làm, tới nhà đợi anh lúc tan ca, thời gian còn lại thì gọi điện, nhắn tin, toàn là mấy câu tán tỉnh sến súa chắc copy trên mạng.
Đường Lâm Thâm chịu hết nổi, anh chặn số không biết bao lần, cuối cùng phải dọn nhà.
Từ đầu năm nay, do hoàn cảnh chung của cả nước, mấy trò quấy rối này cũng ít dần. Sau đó nghe tin Triệu Túc ra nước ngoài, đi rồi đến giờ vẫn chưa về.
Đường Lâm Thâm cuối cùng cũng được yên thân.
Trương Ánh Thủy là bạn nối khố của Đường Lâm Thâm, hiểu rõ anh không ưa loại người như Triệu Túc. Thế nên dù tốt hay xấu, trong lòng Đường Lâm Thâm cũng chẳng chút gợn sóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!