Chương 29: (Vô Đề)

Đường Lâm Thâm luôn để dành cho Lộ Đinh một khoảng không gian riêng tư rộng rãi. Anh không bao giờ chủ động tìm hiểu những bí mật mà cậu muốn che giấu. 

Lần ra ngoài này của Đường Lâm Thâm kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, anh canh giờ đúng lúc bữa tối để quay về, không sớm cũng không muộn, vừa vặn rơi vào khoảng thời gian khiến Lộ Đinh cảm thấy thoải mái. Khi Đường Lâm Thâm đẩy cửa phòng bệnh bước vào, cái bàn nhỏ trước giường của Lộ Đinh đã được dọn sạch sẽ, nhưng vẻ mặt của cậu lại hơi khó tả. 

Đường Lâm Thâm nhìn một cái là hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn giả vờ hỏi: "Nai nhỏ, sao vậy?" 

Lộ Đinh ấp úng, vẫn là chuyện đó: "Anh... anh ơi, em muốn... muốn đi vệ sinh." 

Đường Lâm Thâm rất phối hợp, anh đặt hộp cơm lên bàn trà rồi đi đến bên giường, cúi người nói: "Tôi bế em xuống nhé." 

"Dạ... được ạ." 

Chân của Lộ Đinh hồi phục rất tốt, giờ cậu đã có thể tự mình giải quyết mọi việc trong nhà vệ sinh. Chỉ là đoạn đường từ giường đến xe lăn vẫn còn khó khăn, phải đợi Đường Lâm Thâm quay lại mới được. 

Hôm nay Đường Lâm Thâm về muộn, mà cậu lại ngại không dám gọi điện giục. 

Cửa nhà vệ sinh không đóng hẳn mà chỉ khép hờ. Đường Lâm Thâm đứng ngoài cửa chờ, nghiêng đầu hỏi: "Nai nhỏ, sao em không gọi điện cho tôi?" 

Giọng của Lộ Đinh rất nhỏ, suýt thù bị tiếng nước xả lấn át: "Em muốn thử tự mình làm xem sao..." 

"Thử thành công chưa?" 

Lộ Đinh cười ngượng: "Chưa..." 

Đường Lâm Thâm không nói gì, tỏ ra rất lạnh lùng. 

Lộ Đinh giải thích, giọng điệu như đang dỗ dành, cậu hé cửa ló đầu ra ngoài, tay vẫn vịn lấy tay vịn bên trong: "Anh ơi, em vừa định gọi cho anh thì anh về tới rồi!" 

Đường Lâm Thâm nhướng mày, chờ phần tiếp theo: "Rồi sao?" 

Lộ Đinh nói: "Bọn mình có sự ăn ý mà~" 

Đường Lâm Thâm không nhịn được mà bật cười. 

"Xong chưa?" 

"Ừm ừm." Lộ Đinh gật đầu, cậu nói xong rồi, sau đó bắt đầu tìm xe lăn, định tự mình quay lại giường: "Anh... xe lăn của em, anh đẩy xe lại gần đây một chút đi." 

Đường Lâm Thâm không thèm đáp, anh giơ chân đá một cái, đẩy xe lăn ra xa nửa mét. 

Lộ Đinh: "..." 

Anh làm gì vậy? 

Đường Lâm Thâm cúi người, một tay ôm eo Lộ Đinh, bế cậu lên ngang người: "Cần xe lăn làm gì." 

Lộ Đinh chôn mặt vào lòng anh, không dám lên tiếng. 

Đường Lâm Thâm lúc này hơi giống con nít. 

"Đi đâu đây?" Anh liếc nhìn hộp cơm trên bàn trà, dường như rất tôn trọng thói quen ăn uống của Lộ Đinh. 

Lộ Đinh không dám ngẩng đầu lên, mặt cậu đỏ rực, cậu giơ cánh tay bó bột chỉ về phía giường: "Em... em nằm..." 

"Được." 

Cả ngày nằm một chỗ, lưng và mông của Lộ Đinh đều tê dại, cậu nhích người một chút để duỗi cơ, cứ tưởng mình làm rất kín đáo, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của Đường Lâm Thâm đang nhìn mình. 

Tay của Đường Lâm Thâm vẫn chưa thu lại, vẫn còn đặt dưới lưng cậu, anh nghiêm túc hỏi: "Sao thế, không thoải mái chỗ nào à?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!