Đường Lâm Thâm còn chưa thỏa mãn, do lúc nãy mải quan sát biểu cảm của Lộ Đinh nên quên để ý đến cách bày trí trong phòng. Không gian khá ấm cúng, góc phòng có một cái giường không lớn lắm, chăn ga gối đệm làm bằng cotton mới tinh, phảng phất hương nắng nhẹ.
Tất cả đều là hơi thở của cuộc sống.
Đường Lâm Thâm vẫn muốn vào xem thêm chút nữa nên đang tính tìm cái cớ không quá gượng ép. Anh khoanh tay dựa vào bức tường cạnh cửa, im lặng lắng nghe tiếng động trong phòng, sau đó thong thả chỉnh lại nếp áo, đợi Lộ Đinh bước ra.
"Anh." Lộ Đinh hé nửa đầu ra từ khe cửa, mỉm cười nói: "Em xong rồi."
Cánh cửa này có tuổi đời khá lâu, thỉnh thoảng sẽ bị kẹt, ổ khóa cũng không được tốt. Lộ Đinh kéo mãi mà không ra, cuối cùng là Đường Lâm Thâm giúp cậu mở từ bên ngoài.
Lộ Đinh khen Đường Lâm Thâm khỏe, lực tay mạnh.
Đường Lâm Thâm dở khóc dở cười nói: "Em khen không đúng chỗ, dễ khiến người ta suy nghĩ xa xôi."
Lộ Đinh vẫn chưa hiểu, cậu ngây thơ hỏi: "Anh, suy nghĩ gì cơ?"
Không tiện nói tiếp nên Đường Lâm Thâm bèn đổi chủ đề.
"Nai nhỏ, tiệm hoa cần sửa sang lại đơn giản, mai sẽ bắt đầu làm. Tôi đã gọi thợ xong rồi." Đường Lâm Thâm nói rõ những chỗ cần sửa: "Mặt tiền phải làm mới hoàn toàn, gắn cửa tự động để tiện ra vào. Mặt kính phía trước vẫn nên dùng loại kính trong, hợp không khí trong tiệm hoa, em thấy sao?"
Lộ Đinh trước giờ chưa từng tham gia những việc quy hoạch này, trước kia mẹ cậu là Lộ Nhã Phần thấy cậu không hiểu chuyện, nên cũng chẳng hỏi ý kiến. Còn giờ đây, Đường Lâm Thâm lại dùng những chuyện đó như chủ đề để trò chuyện, để cậu cùng tham dự.
Cảm giác được tham gia thật sự rất tuyệt.
"Được ạ."
Đường Lâm Thâm cười cười, anh nói tiếp: "Vậy nhân tiện thay luôn cửa phòng em nhé?"
Lộ Đinh ngoái đầu nhìn, cậu l**m môi dưới rồi nói: "Vẫn, vẫn còn dùng được..."
"Khi nãy tôi dùng lực hơi mạnh tay nên làm bung cả cửa rồi." Đường Lâm Thâm xòe tay ra, lòng bàn tay anh dính đầy mảnh gỗ vụn: "Chắc không còn đóng chặt được nữa, lại còn hở gió."
Lộ Đinh cười nhẹ, c** nh* giọng nói: "Vâng ạ."
Đường Lâm Thâm thấy cậu ôm theo một thứ gì đó, trông giống một cái hộp đồ nghề. Phía trên hộp là vài túi nhựa đựng đủ loại hoa khô.
Anh không rành về các loài hoa, nhưng biết rõ điểm đến cuối cùng của chúng, thế là trong lòng cũng có chút đắc ý.
Lộ Đinh dường như cũng đoán được tâm tư của anh, mặt cậu lập tức đỏ lên. Dạo gần đây cậu rất dễ đỏ mặt.
"Em, em làm để giết thời gian thôi mà."
Đường Lâm Thâm nhướng mày: "Nai nhỏ, tôi có nói gì đâu?"
"Anh..." Lộ Đinh rụt cổ lại, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Đường Lâm Thâm rất thích trêu chọc cậu làm cậu đỏ mặt tím tai, nhưng anh vẫn luôn biết dừng đúng lúc, có thể lập tức quay lại chủ đề chính.
"Nai nhỏ."
Lộ Đinh cụp đầu đáp: "Dạ."
"Chìa khóa phòng tôi vẫn chưa để lại chỗ cũ, mai thợ vào làm, chắc chắn sẽ động đến tấm thảm đó nên giấu gì cũng không được."
Lộ Đinh lắng nghe cẩn thận, cậu hiểu rõ ý anh: "Dạ."
Đường Lâm Thâm nói tiếp: "Nhưng tôi đã khóa cửa phòng rồi nên họ không vào được đâu. Mai tôi sẽ dặn họ chỉ làm phần bên ngoài, không cần vào phòng, em yên tâm nhé."
"Dạ, em yên tâm rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!