Tiệm hoa sau tai nạn vẫn chưa có ai dọn dẹp, gió lạnh thê lương, lá rụng đầy cửa, trông vắng vẻ và tiêu điều vô cùng.
Lộ Đinh vẫn còn chút bóng ma tâm lý. Cậu được Đường Lâm Thâm đẩy tới gần, dù chưa làm gì mà mồ hôi lạnh đã túa ra đầy người.
Đường Lâm Thâm dừng xe lăn lại trước bồn cây cách tiệm không xa, để Lộ Đinh bình tĩnh lại trước.
Một kiểu điều chỉnh tâm trạng riêng biệt dành riêng cho Lộ Đinh.
Lộ Đinh không dám ngẩng đầu nhìn về phía trước. Bên tai như vang lên tiếng kim loại va chạm dữ dội, cảm giác quá đỗi chân thật ấy khiến cậu muốn hét lên. Xương bàn tay phải bỗng co giật, cậu vội nắm chặt tay Đường Lâm Thâm.
Đường Lâm Thâm nghiêng người chắn gió, cũng chặn luôn những con sóng ập đến, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu Lộ Đinh: "Nai nhỏ."
Lộ Đinh như được anh kéo ra khỏi xoáy nước.
Cậu ngẩng đầu lên, lắc lắc tay anh: "Anh ơi."
Đường Lâm Thâm điềm tĩnh xoa xoa khớp tay của cậu, mỉm cười đáp lại: "Ừm, sao thế?"
Lộ Đinh nghiêng đầu nhìn quán ăn sáng bên cạnh tiệm hoa: "Em muốn uống sữa đậu nành."
"Được." Đường Lâm Thâm tiếp tục đẩy cậu đi tới. Người xếp hàng ở quán khá đông, anh để cậu ngồi ở chỗ có thể nhìn rõ mình rồi hỏi: "Tôi mua thêm cho em hai cái bánh đậu đỏ nhé?"
Lộ Đinh lắc đầu, bảo không cần. Cậu vẫn đang nghĩ đến bánh kem.
Sữa đậu này không bỏ đường, vị nhạt như nước lọc, nhưng lại rất thanh. Đường Lâm Thâm không cho thêm hạt đường nào. Lộ Đinh lúc đầu chỉ nói chơi, nhưng vừa uống một ngụm đã thấy khát thật, chớp mắt mấy cái rồi hút hết sạch.
Nỗi sợ hãi vừa rồi được Đường Lâm Thâm nhẹ nhàng xóa sạch. Tâm trạng Lộ Đinh thoải mái hẳn, cậu cười tươi nói: "Cảm ơn anh."
Đường Lâm Thâm đẩy cậu rời khỏi đám đông ồn ào, hỏi: "Cảm ơn gì cơ?"
"Không có gì..." Lộ Đinh ngẫm nghĩ lại cảm thấy chưa đúng, thế là cậu nói thêm: "Anh tốt quá."
Đường Lâm Thâm bất ngờ nhận được một cái "thẻ người tốt", cảm thấy có hơi buồn bực, anh hỏi: "Tôi tốt chỗ nào?"
"Đối xử tốt với em." Lộ Đinh không có việc gì làm chỉ có thể cúi đầu nhìn mũi chân mình rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh đối xử với người khác cũng tốt như thế sao?"
Đường Lâm Thâm ngẩng đầu lên: "Bình thường tôi không dễ gần vậy đâu."
Lộ Đinh dịu dàng mỉm cười, cho rằng anh đang trêu mình, trong mắt cậu, anh đúng là một người rất thân thiện.
Đường Lâm Thâm bỗng dưng gánh luôn hình tượng "người tốt bụng", lòng lại thấy hơi tiếc nuối, khoảng cách giữa "người tốt" và "người yêu" đúng là xa xôi khôn lường.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Tiệm hoa mà Lộ Nhã Phân gầy dựng bao năm bị một chiếc xe đâm nát tươm. Bà chẳng muốn nhìn cái cảnh thảm thương ấy thêm lần nào nữa, nên để Đường Lâm Thâm thay mặt xử lý mọi chuyện. Anh bình tĩnh hơn nhiều, lần này dẫn Lộ Đinh đến cũng đã suy tính kỹ lưỡng, nhưng phần lớn sự chú ý vẫn đặt vào cậu.
Vẫn phải đề phòng bất trắc xảy ra.
Mặt tiền tiệm hoa được phủ kín bằng tấm bạt, trông bí ẩn đến kỳ quái. Đường Lâm Thâm vén một góc nhìn vào trong, bên trong toàn là mảnh kính vỡ, những đóa hoa tàn úa rải đầy sàn, mùi mục rữa xộc lên.
Anh suy nghĩ xem phải nói với Lộ Đinh thế nào cho khéo thì cậu đã lên tiếng trước.
"Anh ơi, có một công tắc đèn ở bên cạnh cửa."
Đường Lâm Thâm hơi khựng lại sau đó nói "Được." Anh nhấn công tắc, ánh đèn sáng choang, cả tiệm lập tức hiện rõ mồn một.
Nhìn kỹ thì thật ra cũng không đến nỗi, phần cần sửa chủ yếu là cửa ra vào, còn phía trong thì chỉ hơi bừa bộn. Chỉ cần gọi người dọn dẹp là ổn, không tốn mấy công sức.
Đường Lâm Thâm phất tay kéo hẳn tấm bạt xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!