Lộ Đinh rất muốn quay lại tiệm hoa nhìn một chút, nhưng lại không dám nói ra với Đường Lâm Thâm, sợ mình lại gây thêm phiền phức cho anh. Anh Đường bận rộn như vậy mà vẫn tranh thủ thời gian đến trò chuyện với cậu. Lộ Đinh cảm thấy anh mình rất mệt, mỗi lần nói chuyện, trông anh như thể có thể thiếp đi bất cứ lúc nào.
Lộ Đinh hiểu chuyện nên chưa từng đưa ra yêu cầu gì, chỉ nghĩ rằng như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của anh.
Tối qua Đường Lâm Thâm về nhà lúc nửa đêm, rồi lại bị gọi đi xử lý ca cấp cứu lúc gần sáng. Trời vừa hửng, anh đã trở về, nằm vật xuống ngủ được hơn một tiếng rồi lại phải dậy đi làm.
Lộ Đinh mở to mắt nhìn anh trai làm việc liên tục, trong lòng không khỏi xót xa. Cậu hỏi: "Anh ơi, anh có mệt không?"
Đường Lâm Thâm ngủ không ngon, đầu đau như búa bổ. Một câu quan tâm của Lộ Đinh đều khiến anh như được gió xuân ve vuốt. Anh vươn chân duỗi tay, đi đến bên giường, cúi người xuống, cằm đặt hờ lên vai Lộ Đinh, nhẹ nhàng thở ra một hơi như nhịn mãi mới được giải tỏa.
"Cũng ổn." Đường Lâm Thâm nói: "Không mệt, quen rồi."
Lộ Đinh không dễ bị lừa như vậy: "Anh đang gạt em đấy à?"
"Hửm?"
Lộ Đinh thấy tai bị nhột thì né tránh, nhưng động tác rất nhẹ: "Mẹ ngày trước cũng bận suốt từ sáng tới tối, lúc nào cũng nói không mệt, sau đó thì đổ bệnh... Hai người giống hệt nhau."
"Ôi chao." Đường Lâm Thâm bật cười: "Giờ biết suy nghĩ rồi ha, không dễ bị dỗ dành nữa rồi."
Lộ Đinh lấy ngón tay gẩy gẩy góc chăn, muốn quan tâm anh trai nhưng lại không biết nên nói thế nào cho đúng: "Anh ơi, anh nghỉ ngơi một lát đi."
Đường Lâm Thâm cúi đầu xuống, cằm đè hẳn lên vai Lộ Đinh, Lộ Đinh nghiêng hẳn về phía anh.
Giọng anh vọng ra từ nơi gò má vùi vào cổ áo, nghe có hơi khàn khàn: "Không nghỉ được đâu, Nai nhỏ à. Có người đang chờ ăn cơm, có người chờ giữ được mạng sống. Tôi mà không đi làm đúng giờ là bị trừ lương đấy."
Lộ Đinh không quen bị người khác thân thiết bất chợt như vậy, nửa người bên trái như tê rần, nhưng cũng không đẩy Đường Lâm Thâm ra. Cậu nghĩ ngợi giây lát, rồi nghiêm túc nói: "Anh đúng là vĩ đại."
Đường Lâm Thâm: "..."
Tất cả những suy nghĩ mờ ám trong đầu phút chốc đã bị ánh sáng thuần khiết này quét sạch.
Dù mặt có dày đến mấy, Đường Lâm Thâm cũng ngại mà không dám mặt dày tiếp.
"Chiều nay tôi được nghỉ, không phải đi làm." Anh nhìn Lộ Đinh, cười cười: "Ngủ với em một giấc."
Lộ Đinh đồng ý, cậu hỏi anh có thể nghỉ bao lâu.
Đường Lâm Thâm bảo là hai ngày, anh sẽ ngủ liền hai ngày, không đi đâu cả.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Lộ Đinh tiếp tục đọc sách giết thời gian, bỗng cảm thấy có một luồng khí mát lạnh xen lẫn hơi mưa len vào phòng. Cậu ngẩng đầu nhìn ra, thấy cửa sổ bên ngoài bị mở hé một chút.
Là Đường Lâm Thâm cố ý mở để thông gió.
Lộ Đinh cảm thấy dễ chịu, như một đóa hoa lay nhẹ trong gió xuân, mang theo hương thơm dịu dàng, trong lòng cũng nhẹ nhàng nhớ đến một người. Ánh mắt Lộ Đinh lướt theo gió, dừng lại nơi cuốn sách đặt trên bệ cửa sổ, đó là quyển sách y học mà Đường Lâm Thâm hay đọc lúc rảnh, nó rất dày, vài trang có nếp gấp, hẳn là đánh dấu chỗ đọc.
Trang sách bị gió thổi tung, Lộ Đinh hơi lo nhưng không nhúc nhích được, chỉ có thể sốt ruột nhìn nó.
Một lát sau, y tá trưởng vào phòng truyền nước cho Lộ Đinh, tiện tay đóng cửa sổ lại. Chị vừa lẩm bẩm vừa làm, bảo Đường Lâm Thâm đừng để gió lùa vào nữa, dễ bị cảm lắm. Lộ Đinh có hơi bối rối, cậu cười bảo mình không lạnh.
Y tá trưởng không nói gì thêm, chị cúi đầu thấy cuốn sách y học trên bệ thì tiện miệng hỏi: "Quyển này là của bác sĩ Đường à?"
Lộ Đinh né tránh ánh mắt của chị, cậu gật đầu, mặt đỏ lên.
Y tá trưởng cười tủm tỉm rồi gập sách lại, đặt ngay ngắn: "Xem ra bác sĩ Đường thật sự định 'an cư' ở đây rồi."
"Anh ấy bận lắm." Lộ Đinh có chút áy náy: "Anh... anh ấy rất mệt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!