Lộ Đinh cực kỳ thích chiếc hộp nhạc này, không chỉ vì kiểu dáng mà chủ yếu là vì... nó đắt. Chính vì đắt nên cảm giác yêu thích càng được nâng lên một tầm cao mới.
Hộp nhạc không lớn, nhưng ông chủ tiệm lại trang trọng cho nó vào một cái hộp to bằng nửa người. Lộ Đinh một tay ôm không xuể, bèn khom lưng lại, ôm trọn vào lòng như ôm báu vật.
Đường Lâm Thâm hơi chua chua: "Đinh Đinh."
Lộ Đinh áp má vào cái hộp dụi dụi: "Gì ạ?"
"..." Đường Lâm Thâm nói: "Tối nay em cứ ôm nó ngủ luôn đi."
Lộ Đinh nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: "Không được đâu, giường nhỏ quá, không nằm vừa."
"Hay là tôi sắm cho em cái giường đôi nhé?"
Lộ Đinh tin thật, cậu hỏi lại: "Được ạ?"
Tất nhiên là không. Trong lòng Đường Lâm Thâm sóng to gió lớn nhưng anh không nói ra —— Nếu có giường đôi thật thì cái món đồ chơi này đủ sức giành chỗ của anh sao?
Buồn cười thật, dám tranh sủng với anh, Đường Lâm Thâm thầm thở dài.
Hai người về bằng lối sau của khu nội trú, quay lại theo đường cũ, không bị y tá trưởng bắt gặp, lần "trốn viện" này xem như thành công mỹ mãn. Lộ Đinh vừa bước vào phòng bệnh đã nghe thấy tiếng Đường Lâm Thâm khóa cửa, cậu sốt ruột mở hộp quà ra ngay.
Ban nãy ở ngoài chỉ nhìn thoáng qua, giờ cầm tận tay lại càng yêu thích — từ thích hóa thành thương.
Đế hộp nhạc làm từ gỗ hồ đào, có gắn bộ cơ cấu chuyển động bằng gỗ, tay quay bằng gỗ nguyên khối, máy phát nhạc mạ vàng, tất cả đều kết nối với một chú nai nhỏ đặt ở tầng trên, xung quanh là cây cối tạo thành khung cảnh rừng sâu.
Chú nai nhỏ nhón chân trước lên, dáng vẻ đang chạy nhảy vui đùa giữa rừng cây.
Lộ Đinh xoay tay quay, hươu nhỏ theo giai điệu du dương mà chuyển động lên xuống, tựa như một tinh linh đang tung tăng nô đùa trong rừng sâu.
Đường Lâm Thâm rất thích đôi mắt của chú nai này, như hạt ngọc đen trong veo, hệt như ánh mắt Lộ Đinh khi nhìn anh.
Dư vị ngọt ngào, khó quên.
Đường Lâm Thâm rót nước cho Lộ Đinh uống một ngụm rồi hỏi: "Đinh Đinh thích không?"
Lộ Đinh nói thích, nói nó đẹp lắm.
Đường Lâm Thâm đặt cốc nước về chỗ cũ, đưa tay chạm nhẹ vào đuôi chú nai, cố tình dẫn dắt: "Còn nhiều thứ đẹp lắm, em biết không?"
Lộ Đinh ngây thơ nói: "Anh ơi, cái này là anh tặng em mà, nên nó là duy nhất."
Ngón tay Đường Lâm Thâm từ đuôi nai trượt đến vành tai cậu, anh nói: "Ừ, ngoan lắm."
Tai Lộ Đinh đỏ bừng.
Giọng Đường Lâm Thâm bỗng nhẹ mềm như lông vũ, anh gãi gãi bên tai cậu: "Đinh Đinh, chú nai nhỏ này giống em lắm."
Tim Lộ Đinh đập nhanh hơn, cậu theo bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng Đường Lâm Thâm không buông tha: "Tôi gọi em là 'nai nhỏ' được không?"
Lộ Đinh ngẩn người. Giáo viên dạy cậu chưa bao giờ giảng tới mấy tình huống như thế này, nên cậu chẳng biết phải đáp lại sao cho đúng, chỉ biết lặp lại trong vô thức: "Nai nhỏ?"
Đường Lâm Thâm ngẫm nghĩ rồi chân thành nói: "Em có thể xem đó là biệt danh. Là cách gọi riêng tôi dành cho em."
"Vâng." Lộ Đinh nhỏ giọng đáp.
(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!