Chương 24: (Vô Đề)

Việc lên xuống xe đối với Lộ Đinh không hề dễ dàng, nhất là trong hoàn cảnh bị kẹt xe phía trước lẫn phía sau như hiện tại, đến cả việc mở cửa xe cũng là vấn đề.

Đường Lâm Thâm không gật đầu cũng chẳng từ chối, anh uyển chuyển nói: "Chờ thêm chút nữa nhé."

Lộ Đinh chớp mắt nói "được", rồi kiên nhẫn ngồi đợi. Nhưng khi thấy dòng xe bắt đầu di chuyển, Đường Lâm Thâm cũng đã vào số, rõ ràng là không có ý định dừng lại.

Lộ Đinh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cậu đưa tay chọc vào cánh tay Đường Lâm Thâm, nhẹ giọng gọi: "Anh."

Đường Lâm Thâm nhìn thẳng về phía trước: "Hửm?"

Lộ Đinh hơi luống cuống, cậu nói năng lắp bắp, lại sợ gây phiền phức: "Cái... cái đó..."

Đường Lâm Thâm cố nhịn cười đến phát run, mặt nghiêm túc tay đặt lên vô lăng, còn gật đầu với viên cảnh sát giao thông ngoài cửa sổ: "Đinh Đinh à, em nhìn kìa, cảnh sát đứng ở đó, dừng xe ở đây là bị phạt tiền đấy."

Đối với kẻ mê tiền như Lộ Đinh, tiền quan trọng hơn cả mạng, mấy món đồ yêu thích nhất thời cũng bị cậu ném ra sau đầu.

Lộ Đinh vội kêu: "Chạy nhanh đi anh!"

Đường Lâm Thâm rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà bật cười khoái chí.

Nhưng đùa thì đùa vậy, anh vẫn lo thứ mà Lộ Đinh thích sẽ bị người khác mua mất. Nhìn qua gương chiếu hậu, anh thấy một bà mẹ dẫn đứa con nhỏ khoảng năm sáu tuổi đi vào cửa hàng, thằng bé đứng quanh quẩn bên quầy trưng bày, hớn hở đến mức tay múa chân nhảy, vẻ mặt vui sướng kia y hệt Lộ Đinh.

Vào khung giờ bình thường, bãi đỗ xe bệnh viện khá thoáng. Đường Lâm Thâm tùy tiện tìm một chỗ rồi bế Lộ Đinh xuống xe. Cả hai đã quá quen với mấy thao tác này, nên phối hợp vô cùng ăn ý. Nhưng Đường Lâm Thâm vẫn cẩn thận cúi xuống xem vết thương của cậu, hỏi có đau không.

Lộ Đinh lắc đầu: "Không đau." Rồi hỏi lại: "Mình có về phòng bệnh luôn không anh?"

Đường Lâm Thâm hỏi lại: "Em muốn về sao?"

Lộ Đinh cúi đầu né tránh ánh mắt anh: "Trễ... trễ rồi phải không ạ?"

Đường Lâm Thâm mỉm cười: "Cũng chưa trễ lắm."

Lộ Đinh như nghe ra ẩn ý gì trong câu nói ấy, cậu ngập ngừng nói: "Vậy... vậy đợi thêm một chút nữa nhé?"

Đường Lâm Thâm đặt Lộ Đinh ngồi vững vào xe lăn, đẩy cậu hướng về phía cổng nam của bệnh viện, anh nhẹ nhàng nói: "Đinh Đinh, đừng ngại. Nếu em thích gì cứ nói với tôi, tôi có thể hái cả sao trên trời xuống cho em."

Câu nói đó rất chân thành, đồng thời cũng gợi cho Lộ Đinh một tia cảm xúc. Tối nay thời tiết đẹp, dù đã xuống núi nhưng ngẩng đầu lên vẫn có thể thấy sao sáng trên trời.

"Em không muốn sao đâu." Lộ Đinh nheo mắt cười: "Mấy thứ treo trên trời không thuộc về em."

Trái tim Đường Lâm Thâm bỗng chốc nhói đau.

"Ai nói vậy?"

"Em... em tự nghĩ thế thôi." Lộ Đinh thản nhiên: "Mấy thứ nhìn thấy được, chạm vào được mới đáng tin."

Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, Đường Lâm Thâm tò mò: "Nói cũng đúng. Đinh Đinh, ai dạy em mấy điều này vậy? Mẹ em à?"

"Không phải." Lộ Đinh lắc đầu: "Là giáo viên ở trường đặc biệt của em."

Đường Lâm Thâm hỏi tiếp: "Giáo viên của em sâu sắc thật đấy, dạy triết học à?"

Lộ Đinh ngẩng đầu nhìn anh, thấy dưới cằm anh có lấm tấm râu nhỏ mới mọc: "Gì cơ?"

Đường Lâm Thâm vẫn nhìn về phía trước: "Những đạo lý này không phải ai cũng hiểu, càng không phải ai cũng làm được."

Lộ Đinh có chút tự hào: "Em hiểu được mà!"

Đường Lâm Thâm bật cười: "Vậy nên em giỏi, còn giỏi hơn cả tôi nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!