Đường Lâm Thâm âm thầm kinh ngạc, dù cách hiểu vấn đề của mỗi người không giống nhau, nhưng Lộ Đinh đúng là nhìn thấu mọi thứ hơn người thường rất nhiều.
"Được rồi." Đường Lâm Thâm thỏa hiệp, cũng thẳng thắn đưa ra yêu cầu của mình: "Ở lại thêm hai mươi phút nữa, hai mươi phút sau là phải quay về."
Lộ Đinh vui vẻ đồng ý. Cậu nhìn ra xa, nơi phố thị dần lên đèn dưới ánh hoàng hôn, lấp lánh hòa vào ánh sao đêm trên bầu trời. Đường Lâm Thâm nhìn vào mắt cậu, trong đó có khát vọng, cũng có những nỗi khổ tâm mà anh không thể hiểu nổi.
Đường Lâm Thâm không hỏi thêm gì nữa. Có lẽ mục đích đến đây tối nay sẽ đành bỏ dở, để sau này tìm cơ hội khác vậy.
Còn năm phút cuối cùng, Lộ Đinh vẫn im lặng như tờ, cứ như rơi vào trạng thái vô định. Đường Lâm Thâm nghĩ ngợi một chút rồi đổi chỗ đứng, anh từ bên phải cậu ung dung chuyển sang bên trái.
Cánh tay phải buông thõng tự nhiên, cái đồng hồ đeo tay kề sát bên tai Lộ Đinh.
Tiếng tích tắc lặp đi lặp lại, tuy nhỏ nhưng dễ chạm đến tận đáy lòng.
Đường Lâm Thâm hé môi đếm theo nhịp kim giây. Đếm đến một trăm, anh thấy ánh mắt Lộ Đinh hơi dao động.
"Anh..."
Đường Lâm Thâm đáp: "Tôi đây."
Lộ Đinh thoáng căng thẳng, ngón tay phải bắt đầu vẽ vòng tròn, trạng thái này đã lâu lắm rồi không xuất hiện trước mặt Đường Lâm Thâm.
Anh không cắt ngang hành động của cậu.
"Ba em..." Lộ Đinh mở lời, nhưng lại bất chợt dừng lại.
Đường Lâm Thâm thót tim, hối hận vì mình đã vô tình khơi lại ký ức mà cậu không muốn nhớ đến.
"Ông ấy rời xa em từ rất sớm." Lộ Đinh nói tiếp.
Đường Lâm Thâm khựng lại, thầm nghĩ, là đã mất rồi sao? Nếu vậy thì đúng là anh quá bất cẩn.
Nhưng Lộ Đinh lại bảo: "Ông ấy không thích em, thậm chí còn ghét bỏ em. Ông ấy... ông ấy từng đánh em."
Đường Lâm Thâm: "......"
Thà là đã mất còn hơn.
Những đứa trẻ đặc biệt thường có ký ức rất đặc biệt, chúng không giỏi biểu đạt, nhưng lại ghi nhớ mọi người và mọi chuyện xung quanh một cách sâu sắc, kể cả là những bóng tối.
"Ông ấy từng nhốt em trong phòng, rồi ra ngoài cãi nhau với mẹ, cãi rất to. Ông ấy còn túm tóc mẹ, gào lên hỏi 'Cái đứa ngốc này có ích gì?' Sau đó họ ly hôn."
Lộ Nhã Phân không bao giờ bỏ rơi Lộ Đinh, nhưng bà có thể dứt khoát đá văng người đàn ông gây rắc rối ra khỏi cuộc đời mình, thế là họ đã ly hôn.
Tuy vất vả thật, nhưng ít ra còn hơn là mãi mãi sống trong đau khổ.
Ấn tượng của Lộ Đinh về ba dừng lại ở đó, không hề có chút gì gọi là "công cha như núi Thái Sơn".
"Mẹ em rất vất vả." Lộ Đinh nói: "Em không thể là gánh nặng của mẹ được."
Đường Lâm Thâm im lặng, anh ngửa bàn tay muốn xoa đầu cậu nhưng rồi do dự, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, dịu giọng mà vỗ về: "Đinh Đinh, em giỏi lắm."
Lộ Đinh bật cười, khóe môi cong lên đầy chua xót: "Anh ơi, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần em học được một việc gì đó thì đều có người khen em 'giỏi lắm'. Nhưng những việc đó... là những chuyện người bình thường cũng dễ dàng làm được mà, như vậy có đáng khen không?"
"Đinh Đinh, em không giống những người khác." Đường Lâm Thâm quỳ một gối xuống, tay nắm lấy vai cậu, muốn giúp cậu thả lỏng. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt lên vành tai cậu.
Lộ Đinh cảm thấy nhột nhột, cổ rụt lại, hàng mi run nhẹ, nói năng cũng lắp bắp: "Không giống... chỗ nào cơ?"
"Bởi vì mỗi bước đi của em đều xứng đáng gọi là một 'giai đoạn'. Đinh Đinh, tuy em không phải người bình thường, nhưng em lại dũng cảm đối mặt với giông bão để theo kịp bước chân người thường. Em thử quay đầu nhìn xem, những bậc thang phía sau đã được em xây thành từng bậc cao đến nhường nào rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!