Chương 21: (Vô Đề)

Lộ Nhã Phân đang nói chuyện với Lộ Đinh, chắc là vài lời thủ thỉ giữa mẹ con họ. Đường Lâm Thâm thấy mình không tiện ở lại nên khéo léo rút lui, trước khi đi còn đóng cửa lại.

Anh cứ cảm thấy Lộ Nhã Phân vẫn còn chuyện chưa nói ra, có lẽ là chuyện lớn, hiện tại không thể để Lộ Đinh biết được. Khi còn trong phòng điều trị, ánh mắt bà đầy do dự, có lẽ đang cân nhắc xem nên nói với cậu hay không.

Đường Lâm Thâm học theo thói quen của Lộ Đinh, anh đứng ngay cửa phòng bệnh xoay một vòng tại chỗ.

Thôi thì chờ vậy.

Thời gian của Lộ Nhã Phân không nhiều, cũng chẳng nói được gì dài dòng với Lộ Đinh, chủ yếu là dỗ dành cậu, dằn lòng bỏ qua nỗi lo lắng của bản thân, rồi nhẹ nhàng nói về những sắp xếp cho cuộc sống sau này.

Thật ra là một mớ hỗn độn.

Nhưng Lộ Đinh hiểu nỗi khổ tâm và sự bất lực của mẹ, nên đều gật đầu đồng ý.

"Mẹ ơi." Lộ Đinh nói: "Con sẽ tự chăm sóc bản thân, sẽ nghe lời bác sĩ, nghe lời bác sĩ Đường."

Lộ Nhã Phân nghe mà sống mũi cay cay, suýt thì khóc.

"Ngoan." Bà vuốt tóc Lộ Đinh: "Mẹ đi đóng tiền viện phí."

"Vâng ạ."

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Đường Lâm Thâm tính trước thời gian, anh từ văn phòng quay lại đúng lúc gặp Lộ Nhã Phân ở hành lang.

"Chị Nhã Phân, chị đi đâu vậy?"

Lộ Nhã Phân cười gượng: "Tôi, tôi đi đóng viện phí."

"Không cần đâu." Đường Lâm Thâm nói: "Viện phí của Đinh Đinh vẫn còn dư nhiều, đủ dùng đến tuần sau."

"Hả?" Lộ Nhã Phân nhất thời không hiểu ý anh, lần trước bà cũng chẳng nộp bao nhiêu tiền mà.

Đường Lâm Thâm cười: "Tôi mới đóng thêm hồi sáng."

Lộ Nhã Phân chua xót trong lòng, không nhịn được mà hỏi thẳng: "Bác sĩ Đường, tại sao cậu lại tốt với Đinh Đinh như vậy? Dù là bạn bè cũng không cần đến mức này chứ, hay là... cậu thấy thằng bé đáng thương?"

Bà thật sự nghĩ Đường Lâm Thâm là kiểu người ở lâu trên đài sen, lúc nào cũng sẵn sàng giáng trần phổ độ chúng sinh, như làm từ thiện ấy.

Đường Lâm Thâm thẳng thắn nói: "Chị Nhã Phân, Đinh Đinh không đáng thương đâu. Một người lớn lên trong tình yêu thương sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến nhân cách. Em ấy rất may mắn, dù điều kiện vật chất không dư dả, nhưng so với ánh mắt ác ý của người đời, thì chị đã cho em ấy rất nhiều dịu dàng. Con đường gập ghềnh kết hợp với sự dẫn dắt đúng đắn, đó là điều hiếm có.

Chị đã cho em ấy tất cả những gì chị có, em ấy không có gì là đáng thương cả."

Lộ Nhã Phân hơi lúng túng, kéo thẳng lại nếp nhăn trên tay áo: "Cậu nói vậy làm tôi ngại quá."

"Đinh Đinh tính cách hiền lành, điều này không liên quan gì đến khiếm khuyết di truyền. Em ấy là một trong số ít người tôi từng gặp..." Đường Lâm Thâm suy nghĩ một chút, cảm thấy nên cho bà chuẩn bị tâm lý, nên không nói quá rõ: "Một người rất trong sáng, thuần khiết. Tôi rất thoải mái khi ở cạnh em ấy."

Lộ Nhã Phân nghe xong thì cảm giác lời giải thích chẳng ăn nhập gì với câu hỏi ban đầu. Muốn làm bài đọc hiểu mà chẳng có đáp án, chỉ biết "à" một tiếng đầy mơ hồ.

Đường Lâm Thâm thở dài trong lòng, không tiện nói toạc ra, đành vòng vo đơn giản hơn: "Tôi và Đinh Đinh rất hợp nhau."

Lần này Lộ Nhã Phân hiểu rồi: "Ồ."

Cũng... hợp lý.

Đường Lâm Thâm nâng cổ tay xem giờ, cũng trễ rồi, sợ Lộ Đinh sẽ tìm mình nên bèn hỏi: "Chị Nhã Phân, chị còn chuyện gì muốn nói với tôi không?"

Lộ Nhã Phân có hơi ngại: "Cậu nhìn ra rồi à."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!