Chương 20: (Vô Đề)

Đường Lâm Thâm thay thuốc đâu ra đấy, thỉnh thoảng có liếc mắt về cái ghế bên cạnh bàn dụng cụ, rồi nói: "Chị Nhã Phân, cái ghế kia ngồi được đấy. Chị đừng đứng mãi thế, nghỉ chút đi, chị cứ đứng kiểm tra thế này làm tôi cũng thấy áp lực."

Đúng là Đường Lâm Thâm dễ gần. Anh luôn để ý đến cảm xúc của mọi người, dù trông có vẻ nghiêm túc nhưng cũng khiến người ta cảm thấy như được tắm trong làn gió xuân.

Lộ Nhã Phân nghe vậy mới thở phào, bà gật đầu ngồi xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi Lộ Đinh. Lúc này bà mới chậm rãi nhận ra, sắc mặt Lộ Đinh đã tốt lên rất nhiều.

Chắc là được chăm sóc rất tốt.

Lộ Nhã Phân thấy áy náy. Bà đưa tay chạm nhẹ vào má con trai, cười hiền hậu, như để đáp lại ánh mắt của Lộ Đinh.

"Bác sĩ Đường, mấy hôm nay phiền cậu quá."

"Không phiền đâu ạ." Đường Lâm Thâm đáp: "Việc nằm trong phạm vi trách nhiệm thôi."

Anh nói là việc, chứ không phải công việc.

Lộ Đinh kêu lên một tiếng. Giọng c** nh* xíu như đang làm nũng. Đường Lâm Thâm dừng tay lại, để cậu thích nghi một chút.

Vết thương ở thắt lưng vừa đau vừa nhức, sau khi tháo băng, phần da tiếp xúc với không khí khiến cậu ngứa đến khó chịu. Lộ Đinh không nhịn được, cậu uốn éo người định gãi, nhưng không biết gãi vào đâu, sau lưng cậu chỉ có mỗi Đường Lâm Thâm.

Thắt lưng Lộ Đinh rất thon, vừa vặn nằm gọn trong tay Đường Lâm Thâm. Lúc cậu lắc qua lắc lại, hình ảnh ấy khiến Đường Lâm Thâm hoa cả mắt, tim anh bắt đầu nổi loạn.

"Đinh Đinh, đừng nhúc nhích." Đường Lâm Thâm lên tiếng.

Khuôn mặt Lộ Đinh đỏ ửng, không dám ngoái lại nhìn anh. Ánh mắt cậu rơi vào thùng rác dưới chân, ấp úng nói: "Hơi... hơi ngứa..."

"Không được gãi." Đường Lâm Thâm cố kiềm chế, mặt vẫn điềm nhiên như không có gì: "Nhịn được không?"

Khóe môi Lộ Đinh trĩu xuống, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi: "Không nhịn nổi..."

"Vết thương đang lành, mọc da non nên sẽ ngứa." Đường Lâm Thâm mang găng tay dùng một lần, dùng đầu ngón tay gãi gãi nhẹ lên vùng da bên cạnh vết thương. Anh cười hỏi: "Giờ thì sao, còn ngứa không?"

Lộ Đinh không biết phải diễn tả thế nào. Quần cậu bị kéo xuống thấp, nửa người trên ngả ra phía trước, vùng thắt lưng thấp lộ ra lấp ló. Đường Lâm Thâm hơi liếc một cái rồi lập tức dời mắt đi.

Lộ Nhã Phân ngồi ngay bên cạnh, thấy con mình khó chịu như vậy thì xót xa. Dù không dám làm phiền Đường Lâm Thâm, nhưng bà vẫn cố giúp Lộ Đinh phân tâm.

"Đinh Đinh." Lộ Nhã Phân mở lời: "Hôm qua bà ngoại con vừa mổ xong."

Lộ Đinh sững lại. Trước đây mẹ chưa bao giờ kể cho cậu những chuyện như vậy, dù là vì sợ cậu lo hay vì nghĩ cậu không hiểu nổi, nên bà điều giấu kín những chuyện buồn.

Lần này là bà chủ động nói ra, có thể coi là bước đột phá sau khoảng thời gian dài bế tắc.

Đường Lâm Thâm lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy hai mẹ con đang tròn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên im lặng.

Lộ Đinh không nói gì, không phải phản ứng của cậu chậm, mà là cậu không biết phải phản ứng thế nào.

Đường Lâm Thâm vẫn tập trung xử lý vết thương, nhưng miệng lại hỏi rất tự nhiên: "Ca mổ sao rồi, thuận lợi chứ?"

"Ừ, thuận lợi." Lộ Nhã Phân lấy hết dũng khí trả lời. Bà sợ mình nói lỡ, sợ con có phản ứng không tốt nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không ngờ lại được Đường Lâm Thâm khéo léo dẫn dắt, bầu không khí cũng theo đó mà nhẹ nhàng hơn.

Không còn ai căng thẳng nữa.

"Bác sĩ giỏi nhất khoa Thần kinh của bệnh viện số 1 đích thân ra tay, tôi..." Lộ Nhã Phân cảm khái: "Tôi thật sự thấy bất ngờ."

Đường Lâm Thâm mỉm cười: "Không sao đâu, đúng lúc cậu ấy rảnh thôi."

Lộ Nhã Phân vẫn thấy ngại: "Cậu ấy nói với tôi mình là bạn cậu. Cảm ơn cậu, bác sĩ Đường, tôi thật sự không biết phải nói gì hay phải làm gì để cảm ơn cậu..."

Đường Lâm Thâm nói không cần cảm ơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!