Lộ Nhã Phân một mình nuôi lớn Lộ Đinh, từ năm này qua năm khác bà luôn sống trong lo lắng bất an, nhưng chưa từng dám để nỗi hoảng sợ ấy lộ lên mặt.
Bà nâng niu Lộ Đinh trong lòng bàn tay, chăm cậu như chăm hoa, mong cậu có thể hiên ngang lớn lên dưới ánh mặt trời, không cần che giấu khiếm khuyết của mình. Nhưng những đêm khuya vắng lặng, Lộ Nhã Phân lại thường buồn bã. Bà sợ có một ngày mình qua đời, Lộ Đinh không còn nơi nương tựa, sẽ bị người khác ức h**p.
Từ nhỏ, Lộ Đinh đã học ở trường giáo dục đặc biệt, tiếp xúc toàn với những người giống mình. Những năm đầu rất gian nan, nhưng sau khi hình thành được thói quen sinh hoạt, ít nhất cậu cũng biết tự lo cho bản thân. Song khi rời khỏi nhóm người đặc biệt ấy, khả năng tự lập chỉ là một điều kiện nhỏ bé trong xã hội.
Không bình thường thì vẫn là không bình thường, không ai có thể thay đổi số phận của loài kiến.
Chính vì vậy, sau khi Lộ Đinh trưởng thành, Lộ Nhã Phân bắt đầu cố gắng rèn luyện kỹ năng giao tiếp xã hội cho cậu. Ban đầu bà áp dụng cách thô bạo nhất, đó chính là dẫn cậu chen vào chỗ đông người. Kết quả phản tác dụng, khiến Lộ Đinh ám ảnh tâm lý, suốt một thời gian dài cậu không dám bước ra khỏi phòng.
Lần đầu tiên Lộ Nhã Phân nổi nóng với Lộ Đinh là vì sợ cảm giác an toàn mà cậu khó khăn lắm mới gây dựng được sẽ đổ sông đổ bể.
Nhưng cái gọi là cảm giác an toàn, vốn là thứ hư vô mờ mịt, đâu thể nói có là có.
Lộ Nhã Phân không cam tâm. Bà đọc rất nhiều tài liệu, hiểu được tầm quan trọng của việc tiến hành từ từ. Thế nên bà không ép Lộ Đinh nữa, cũng không làm khó chính mình, thế là bà gom hết số tiền tiết kiệm mở tiệm hoa này.
Vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể rèn luyện những kỹ năng sống cần thiết cho nửa đời sau của Lộ Đinh. Bà hy vọng trong thế giới do cậu tự vẽ ranh giới có thể mở ra một cánh cửa nhỏ, đón lấy chút yêu thương tử tế, nếu được thì đó là món quà ngoài mong đợi.
Nên tâm thế rất quan trọng, dù hiệu quả có nhỏ nhoi đến đâu đi nữa.
Từ khi Hoa Triều khai trương đến nay mới tròn một tháng, Lộ Đinh chỉ giao tiếp với hoa cỏ, như vậy cậu mới thấy thoải mái. Mọi việc tiếp khách ở quầy đều do Lộ Nhã Phân đảm nhiệm. Lộ Đinh có ngoại hình dễ mến, đôi khi khách tò mò bắt chuyện cũng đủ khiến cậu luống cuống tay chân. Lộ Nhã Phân sẽ giải thích lý do, từ đó ánh mắt yêu thích của khách hàng chuyển thành thương hại và tiếc nuối.
Tiếc cho một người như vậy.
Nhưng trong mắt Lộ Nhã Phân, mấy thứ tiếc nuối ấy chỉ là vớ vẩn. Chỉ cần Lộ Đinh có thể sống tốt, ăn mặc không thiếu thốn, thì cậu chính là báu vật.
Lộ Nhã Phân ép nước cam tươi cho cậu: "Uống đi nào, bổ sung vitamin C."
Lộ Đinh thấy phần hông ngứa ngáy, ngứa đến mức nóng râm ran. Cậu không ngồi yên được, làm nước cam sánh ra ngoài một ít.
"Đinh Đinh, uống cho tử tế nha." Lộ Nhã Phân cầm khăn lau: "Mẹ không lau giùm con đâu đó."
Lộ Đinh uống hết nước cam rồi ngó xuống sàn, cậu có hơi xấu hổ, mặt đỏ lên. Cậu nhận lấy khăn từ tay mẹ, cúi xuống lau sàn: "Con tự dọn."
"Ngoan quá." Lộ Nhã Phân mỉm cười khen ngợi. Bà không chuyển chủ đề, thuận miệng hỏi tiếp: "Người đó thật sự đẹp trai thế à? Mẹ thấy con như gặp ma vậy."
"Đẹp thật..." Lộ Đinh đứng dậy, lau sàn xong rồi. Cậu đưa khăn lại cho mẹ, gãi gãi eo, nói tiếp: "Anh ấy giúp con hái hoa."
Lộ Nhã Phân nhìn cành hoa mộc tê trên bàn cười nhẹ: "Không tồi."
Lộ Đinh cúi đầu mỉm cười.
"Đinh Đinh, sáng mai mẹ phải đưa bà con đi khám huyết áp." Lộ Nhã Phân dặn: "Nếu con không muốn ra tiệm, ngủ thêm một chút cũng được."
Lộ Nhã Phân luôn gánh vác rất nhiều, bà chăm trẻ rồi lại lo già, chẳng ngủ được bao nhiêu, chỉ mong sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy.
Lộ Đinh hiểu nỗi khổ của mẹ, chỉ là cậu không biết cách diễn đạt. Cậu luôn cố gắng không làm mẹ phiền thêm.
"Mẹ ơi..." Lộ Đinh bấu vào đầu ngón tay, đau đến phát run: "Mai con sẽ đến tiệm."
"Được." Lộ Nhã Phân gật đầu, suy nghĩ một chút rồi tiếp lời: "Mai mười giờ bên giao hàng sẽ giao hoa tới, là hoa hướng dương, số lượng không nhiều. Mẹ chắc không về kịp, Xán Xán sẽ đến giúp. Con gái thì chẳng có nhiều sức đâu, con nhớ phụ con bé mang hoa vào trong nhé, biết chưa?"
Lộ Đinh mím môi, gật đầu: "Dạ, biết rồi."
Lộ Nhã Phân xoa đầu con trai: "Đinh Đinh đừng sợ, Xán Xán sẽ bảo vệ con mà."
Lộ Đinh ngại ngùng mỉm cười: "Không phải Xán Xán đi học sao ạ?"
"Mai là thứ bảy." Lộ Nhã Phân thở dài: "Với lại, con bé học dở tệ, chính nó cũng không muốn học nữa rồi. Không ai quản nổi, chắc chỉ nghe mỗi mình con nói vài câu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!