Tóc của Lộ Đinh lướt qua cổ khiến Đường Lâm Thâm nhột đến mức không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Cười... cười gì vậy ạ?" Lộ Đinh hỏi.
Đường Lâm Thâm chỉ cười chứ không đáp. Nghe thấy xung quanh dần yên tĩnh trở lại, anh hỏi: "Xong rồi hả?"
Lộ Đinh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, không chịu nổi thêm giây nào nữa: "Ra... ra ngoài đi!"
Đường Lâm Thâm gật đầu đồng ý, động tác vẫn thong thả như cũ. Anh giúp Lộ Đinh mặc lại quần: "Rồi, đi thôi."
Chỉ là đi vệ sinh thôi mà giống như vừa vượt qua một kiếp nạn vậy đó. Lộ Đinh xấu hổ muốn độn thổ, càng không dám đụng tới bất kỳ món gì có nước.
"Không sao đâu." Đường Lâm Thâm an ủi: "Sau này sẽ quen."
Lộ Đinh: "..."
Phải rồi, còn có "sau này" nữa.
Đường Lâm Thâm đưa nước cho Lộ Đinh uống. Cậu chỉ nhấp môi một ngụm lấy lệ, nói không khát, dỗ kiểu gì cũng không chịu uống thêm.
Thế là Đường Lâm Thâm dùng chiêu dụ dỗ: "Đinh Đinh, em có thích uống trà sữa không? Y tá trưởng đặt nhiều lắm, mới được giao tới thôi. Tôi từng uống trà hoa nhài kem sữa ở đó rồi, ngon lắm đấy, đường đầy đủ luôn."
Lộ Đinh nghe mà thèm, đầu lưỡi l**m l**m môi.
Đường Lâm Thâm nói tiếp: "Y tá trưởng hỏi tôi có muốn uống không. Tôi định lấy một cốc để dành cho em, ai dè..."
Chưa nói hết câu thì anh đã bị Lộ Đinh kéo tay áo: "Bác sĩ Đường, em muốn, em muốn uống."
Đường Lâm Thâm đầy mưu mẹo, đánh thẳng vào tâm lý cậu: "Nước còn không chịu uống cơ mà."
Lộ Đinh cúi đầu cười thẹn thùng, ngón tay xoay vòng vòng ở mép giường.
"Em uống." Lộ Đinh nói: "Uống một ngụm."
"Uống hết đi." Đường Lâm Thâm lắc nhẹ ly nước thủy tinh trong tay, ánh đèn huỳnh quang phản chiếu lung linh: "Tôi không rót nhiều."
Lộ Đinh bắt đầu do dự, tai vẫn còn ửng đỏ: "Uống nhiều lại... lại phải đi vệ sinh."
"Nếu muốn đi thì cứ gọi tôi." Khóe miệng Đường Lâm Thâm trễ xuống giả vờ tủi thân: "Đinh Đinh, tôi chăm sóc em không tốt sao?"
Nhìn kiểu gì cũng thấy đáng thương.
Lộ Đinh vội vàng lắc đầu: "Không, không phải đâu!"
Đường Lâm Thâm bật cười: "Vậy thì được rồi."
Lộ Đinh nghĩ mãi không thông. Nghĩ kỹ lại thì ngoài chuyện xấu hổ thì hình như cũng chẳng khó chịu gì lắm.
"Lúc em lớn mẹ cũng không làm như vậy nữa. Mẹ bảo... nam nữ khác biệt, đều là chuyện riêng tư."
Lộ Đinh nói hơi chậm, câu cú cũng không trôi chảy, ý tứ trong lời nói có hơi kỳ lạ, nhưng Đường Lâm Thâm hiểu rất rõ.
"Em biết 'riêng tư' là gì không?"
Lộ Đinh suy nghĩ một lúc: "Là bí mật của bản thân?"
Cơ thể con người chính là hàng rào đầu tiên bảo vệ mọi bí mật.
"Đúng rồi." Khóe mắt và chân mày Đường Lâm Thâm đều rất dịu dàng: "Đinh Đinh, tôi cũng có bí mật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!