Chương 18: (Vô Đề)

Lộ Đinh thay Đường Lâm Thâm đóng cửa. Cậu cứ chốc chốc lại nhìn ra cửa, rồi lại nhìn Đường Lâm Thâm. Ngón trỏ tay phải không tự chủ được mà vẽ vòng tròn.

Là vì đang vui nên mới như vậy.

Đường Lâm Thâm không ngủ. Anh không tài nào chợp mắt được, dù đã nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng trong đầu toàn là những chuyện không đứng đắn.

Đường Lâm Thâm xưa nay không để ý đến chu kỳ sinh lý của bản thân, hỉ nộ ái ố là bản năng của con người, có người mạnh mẽ, có người nhạt nhòa. Anh tự nhận mình thuộc tuýp người nhạt nhòa, chưa gặp ai có thể làm anh "phát hỏa", anh thật sự có thể sống như thầy tu cả đời cũng được.

Nhưng giờ thì không được nữa rồi.

Người khiến anh "cháy nhà" kia chẳng hiểu mấy chuyện này, nên dù Đường Lâm Thâm có khó chịu đến đâu, cũng chỉ đành tự mình giải quyết.

"Haiz..."

Đường Lâm Thâm thở dài, anh bỗng mở mắt ra, vừa khéo bắt gặp ánh mắt dịu dàng lấp lánh của Lộ Đinh.

Lộ Đinh không phòng bị gì, bị anh hù một cái, "bộp" một tiếng chui tọt vào chăn. Đường Lâm Thâm chợt nhớ tới những con nai lững thững trong rừng.

Có thể diễn tả ngắn gọn như sau: Gà mờ mà ham chơi.

"Bác... bác sĩ Đường." Lộ Đinh rụt cổ lại, gọi một tiếng mềm oặt.

"Ừm." Đường Lâm Thâm đáp, nhưng không ngồi dậy.

Chủ yếu là... không thể ngồi dậy, chỗ đó quá rõ ràng, anh cần thời gian để bình tĩnh lại.

Lộ Đinh lại nói: "Chưa có người mang cơm tới."

"Đến giờ chưa?"

Lộ Đinh không trả lời, ngón tay vẫn vẽ vòng tròn đều đều, mắt cậu nhìn xuống dưới, bỗng rơi vào trạng thái nhạy cảm với trật tự.

Trông cứ như đang ngồi thiền vậy.

Đường Lâm Thâm kiên nhẫn chờ. Dưới sự ảnh hưởng vô hình của Lộ Đinh, tâm trạng anh cũng dần dịu lại, ngọn lửa đang cuồn cuộn trong người cũng lặng lẽ tắt đi.

Không tốn một binh một tốt, cũng hay, Đường Lâm Thâm bật cười tự giễu.

"Chưa đến." Lộ Đinh bỗng lên tiếng.

Kiểu đối thoại này nhảy cóc vô cùng, người bình thường khó mà theo kịp, nhưng Đường Lâm Thâm thì không phải người bình thường. Anh ứng phó rất dễ dàng, anh hỏi tiếp: "Lúc nãy là đang đếm à?"

"Vâng ạ."

"Đếm đến mấy rồi?"

Lộ Đinh giơ một ngón tay lên, cười rạng rỡ: "Một trăm."

Đường Lâm Thâm thầm tính toán, thời gian trôi qua hơn một phút, Lộ Đinh đếm theo nhịp kim giây của đồng hồ. Cậu rất thích hình tròn.

"Giỏi quá." Đường Lâm Thâm cười cười dỗ ngọt, lại hỏi điều cậu thích: "Đinh Đinh, đói rồi à?"

Lộ Đinh cười ngượng.

Đường Lâm Thâm hỏi tiếp: "Muốn ăn gì nào?"

Lộ Đinh liếc về phía tủ lạnh, cậu không nói gì nhưng ý tứ quá rõ ràng.

Đường Lâm Thâm trêu cậu: "Không được ăn bánh nữa đâu đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!