Chương 17: (Vô Đề)

Công việc chăm sóc của Đường Lâm Thâm rất chu đáo, tỉ mỉ. Tối anh không về nhà mà ở lại bên cạnh Lộ Đinh, ngủ cũng không ngủ sâu. Lộ Đinh cũng ngủ không ngon, suốt đêm lúc tỉnh lúc mê, chân đau âm ỉ, thỉnh thoảng lại rên lên, những cậu không dám rên to, có lẽ sợ làm phiền đến Đường Lâm Thâm.

Đường Lâm Thâm pha nước ấm, lau sạch mồ hôi lạnh cho cậu. Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ vừa phải. Lộ Đinh hơi mơ màng, không biết mình đã bị Đường Lâm Thâm c** s*ch quần áo từ lúc nào. Nửa đêm cậu bắt đầu sốt nhẹ.

"Đinh Đinh, khó chịu lắm à?" Đường Lâm Thâm không ngủ nữa, anh ngồi bên giường trông Lộ Đinh. Anh không bật đèn, ánh sáng nhàn nhạt từ bên ngoài hắt vào.

Lộ Đinh gật đầu rồi lại lắc đầu. Mặt cậu trắng bệch không chút máu, miệng gọi "mẹ", trông mong manh như viên thủy tinh chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.

Đường Lâm Thâm đau lòng. Anh đút thuốc hạ sốt cho cậu. Đến khi cơn sốt bắt đầu hạ, mồ hôi lại túa ra. Cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng Đường Lâm Thâm đành để Lộ Đinh mở áo mà ngủ.

Lộ Đinh nằm mơ mơ màng màng, giấc mơ lộn xộn kỳ lạ. Cậu đang lạc trong khu vườn bí mật của mình, tìm mãi không thấy Lộ Nhã Phân. Cậu hoảng loạn muốn thoát khỏi cơn ác mộng, nhưng bỗng nhìn thấy một bóng người. Dáng người anh cao gầy, nho nhã dịu dàng, Lộ Đinh thấy quen lắm, cậu cất tiếng gọi: "Bác sĩ... Đường..."

Cánh cửa khu vườn bị khóa chặt nên Đường Lâm Thâm không vào được.

Lộ Đinh cuống lên, muốn chạy ra mở cửa, nhưng bỗng nhiên cơn đau ở bắp chân dữ dội đến mức không thể bước nổi.

"Bác sĩ Đường..." Cậu sợ Đường Lâm Thâm cũng biến mất nên gấp gáp gọi.

"Đinh Đinh!"

Tay phải của Lộ Đinh lộ ra khỏi chăn, ngón tay cứng đờ, trông không ổn chút nào. Đường Lâm Thâm nắm lấy bàn tay cậu, nhẹ nhàng xoa bóp khớp xương. Anh rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn.

Những cách dỗ dành mà trước kia Lộ Nhã Phân phải mất rất lâu mới học được, Đường Lâm Thâm chỉ trong thời gian ngắn đã hiểu hết.

"Đừng đi..." Lộ Đinh lẩm bẩm nói mớ.

Đường Lâm Thâm nhét tay Lộ Đinh lại vào trong chăn, tay mình cũng đưa vào, anh hơi cúi xuống, trán chạm nhẹ vào má cậu rồi dụi dụi: "Ừ, tôi ở đây, không đi đâu cả."

Lộ Đinh cũng dụi má vào, hoàn toàn là phản ứng vô thức. Cậu thích mùi hương trên người Đường Lâm Thâm, một chút mùi thuốc sát trùng hòa quyện với hương nước hoa dịu nhẹ khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.

"Ừm." Lộ Đinh không vùng vẫy nữa, cuối cùng cũng ngủ yên.

Trời sắp sáng, đến giờ Đường Lâm Thâm phải đi làm. Trước khi đi, anh viết một mảnh giấy đặt cạnh nút gọi y tá trên đầu giường Lộ Đinh, để khi tỉnh dậy cậu có thể thấy ngay:

[Đinh Đinh, tôi đi làm đây, ở gần đây thôi. Em đừng sợ, chỉ cần nhấn chuông là tôi tới liền.]

Giống như một ông tiên ốc sên chu đáo, dịu dàng.

Giữa chừng Lộ Đinh thức dậy, nhìn thấy mảnh giấy. Thật ra trong lòng cậu có hơi bất an, cậu nhớ Đường Lâm Thâm, nhưng lại không dám nhấn chuông. Anh đang đi làm mà, cậu sợ làm phiền anh.

Ngoài cửa sổ có hai con chim sẻ líu ríu kêu, Lộ Đinh mỉm cười nhìn chúng một lúc, rồi lại thiếp đi.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Khi Đường Lâm Thâm vào phòng kiểm tra, Lộ Đinh vẫn đang ngủ say. Anh nhỏ giọng gọi cậu dậy, dịu dàng đến mức khiến mấy thực tập sinh đi theo phía sau phải trợn tròn mắt—

Đây là... người nhà của trưởng khoa Đường sao? Ghê gớm thật đấy!

Ống dẫn và thiết bị giám sát trên người Lộ Đinh đều được tháo ra, cậu thấy thoải mái hơn hẳn, hơi nghiêng đầu nhìn Đường Lâm Thâm, chớp mắt một cái, cười rạng rỡ nhìn anh.

Ban đầu Đường Lâm Thâm vẫn cố giữ dáng, anh đứng nghiêm chỉnh xem bệnh án, kiểm tra vết thương ở chân cho Lộ Đinh. Nhưng xem xong rồi, vẻ nghiêm túc không duy trì nổi nữa, anh bảo mấy thực tập sinh ra ngoài, rồi ghé sát nói nhỏ vài câu.

"Đinh Đinh." Đường Lâm Thâm hạ thấp giọng, như sắp nói điều gì đó mà không tiện cho người khác nghe: "Tôi còn phải đi kiểm tra các phòng bệnh khác, chắc khoảng một tiếng nữa sẽ quay lại."

Lộ Đinh gật đầu: "Dạ."

"Có đói không?" Đường Lâm Thâm hỏi.

"Đói."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!