Bàn tay xoa bóp của Đường Lâm Thâm không được thuần thục cho lắm, đây mới là lần thứ hai anh làm việc này. Ấn nhẹ thì chẳng có tác dụng gì, ấn mạnh một chút thì Lộ Đinh kêu đau, tiếng rên mềm nhũn, yếu ớt như tiếng mèo kêu.
Ngón tay của Lộ Đinh lạnh như băng, khiến Đường Lâm Thâm không dám mạnh tay.
"Đinh Đinh, chờ tôi một chút nhé."
Lộ Đinh đang ngẩn người, nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."
Đợi đến khi Đường Lâm Thâm rời đi, Lộ Đinh mới dám ngẩng đầu nhìn anh, nhìn bóng lưng anh, lén lút dõi theo anh.
Cớ sao anh lại tốt với cậu như thế? Lộ Đinh đôi khi cảm thấy, phải chăng anh đối xử với ai cũng tốt như vậy sao?
Ý nghĩ đó mới nhen nhóm còn chưa kịp đào sâu là Đường Lâm Thâm đã quay lại. Anh cầm theo một chậu nước nóng, còn đang bốc khói nghi ngút, làn hơi nước bốc lên mờ mịt.
Đường Lâm Thâm đặt chậu nước cạnh giường, cẩn thận không làm đổ giọt nào. Anh áp lòng bàn tay lên mu bàn tay phải của Lộ Đinh xoa xoa vài cái, rồi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, cẩn thận thả tay vào nước.
Anh sợ nước quá nóng khiến Lộ Đinh khó chịu, nên để đầu ngón tay cậu chạm vào nước trước.
"Đinh Đinh." Anh hỏi: "Có nóng không?"
Mặt Lộ Đinh đỏ từ nãy tới giờ, có khi còn nóng hơn cả nước: "Không... không nóng, nước ấm thôi ạ."
"Nước ấm dễ nguội lắm."
Đường Lâm Thâm nhúng tay Lộ Đinh hoàn toàn vào nước, tay anh cũng không rút ra mà cùng ngâm vào đó. Các ngón tay đan vào nhau, anh bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng từ khớp xương bàn tay. Có nước nóng hỗ trợ, bàn tay phải vốn cứng đờ của Lộ Đinh nhanh chóng thả lỏng, ngón tay có thể cử động trở lại.
Lộ Đinh thấy dễ chịu, ngón út theo bản năng cử động dưới nước, vô tình quấn lấy ngón cái của Đường Lâm Thâm. Hai ngón tay giao nhau, làn sóng nhẹ lăn tăn thành từng đợt.
Lộ Đinh ngây ngẩn nhìn mặt nước, khi sực tỉnh, cậu vội vã muốn rút tay lại, nhưng lại không rút được. Đường Lâm Thâm giả vờ không biết gì, anh vẽ một vòng tròn trong lòng bàn tay cậu, rồi ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái à?"
Lộ Đinh lắc đầu: "Không ạ."
Cậu không biết nói dối, cảm xúc hiện rõ trong đôi mắt, rất dễ đoán, Đường Lâm Thâm nhìn là hiểu ngay.
"Bác sĩ Đường, tim em đập nhanh quá..." Lộ Đinh ngập ngừng, cậu không hiểu cảm giác này là gì, bởi cậu chưa từng trải qua bao giờ.
Đường Lâm Thâm mỉm cười, ngón tay vẫn tiếp tục đan vào nhau, từ ngón út quấn dần sang ngón áp út, ẩn chứa bao dịu dàng trong đó.
"Không sao đâu." Anh nói: "Tim tôi cũng đập nhanh mà, là chuyện bình thường thôi."
Lộ Đinh vẫn không hiểu, cậu hỏi tiếp: "Tại sao ạ?"
"Vì tâm trạng vui vẻ khiến người ta thư giãn, dopamine tiết ra cảm xúc tích cực, làm cho tế bào hoạt động mạnh, máu chảy nhanh hơn, tim cũng đập nhanh hơn."
Đường Lâm Thâm nói năng liến thoắng, anh tùy tiện bịa đại, nhưng lại không khiến Lộ Đinh rối lên.
"Vui vẻ ạ?"
Đường Lâm Thâm gật đầu: "Ừ."
"Bác sĩ Đường..." Lộ Đinh chớp mắt như đang ngộ ra điều gì đó, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của anh: "Anh cũng... thấy vui ạ?"
Đường Lâm Thâm bật cười nhẹ: "Ừ."
Lộ Đinh cũng cười theo, nụ cười rất rụt rè, bẽn lẽn, hàng lông mày giãn ra, cả khuôn mặt như trút được gánh nặng.
"Thế thì... tốt quá." Cậu nói.
Đường Lâm Thâm buông tay Lộ Đinh ra, nghiêm túc giúp cậu thả lỏng cơ bắp, sự dẫn dắt, thăm dò tới đây là đủ, nếu tiến thêm bước nữa, anh sợ Lộ Đinh không chịu nổi, mà chính anh cũng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!