Chương 14: (Vô Đề)

Khi Đường Lâm Thâm bước ra khỏi phòng bệnh thì đúng lúc gặp y tá trưởng. Chị họ Đồng, tên Đồng Phàm, lớn hơn Đường Lâm Thâm vài tuổi, nên anh luôn gọi bằng cách xưng hô tôn trọng.

"Cô Đồng."

Đồng Phàm chưa từng thấy bác sĩ nào giờ này còn đi ra từ phòng bệnh của bệnh nhân. Gặp trúng tình huống thế này, chị có hơi lúng túng không biết phải chào sao cho hợp.

"Ôi chà, chào... chào buổi sáng nha, trưởng khoa!"

Đường Lâm Thâm mỉm cười, đáp lại: "Chào buổi sáng."

Đồng Phàm liếc mắt nhìn vào phía sau, thấy cửa phòng bệnh đơn khép hờ, chị cũng đoán được phần nào tình hình nhưng vẫn trêu đùa hỏi: "Trưởng khoa đi từ đâu ra đấy?"

Đường Lâm Thâm vẫn cười, anh trả lời: "Từ chỗ bạn tôi."

"Cậu quan tâm bạn thật đấy." Đồng Phàm không đùa nữa, chị nghiêm túc hỏi: "Cậu ấy sao rồi? Ổn không?"

"Ổn rồi." Đường Lâm Thâm gật đầu.

"Vậy thì tốt." Đồng Phàm rất nhiệt tình: "Trưởng khoa sắp hết ca rồi nhỉ? Tôi còn hai cái bánh bao trong nồi, cậu đói thì đến lấy nhé."

Đường Lâm Thâm nghĩ một lát rồi nói: "Ca thì hết rồi, nhưng tôi không về. Dạo này tôi ở lại bệnh viện luôn."

Đồng Phàm ngơ ngác: "Hả?"

Đường Lâm Thâm vẫn cười, anh chân thành nói: "Tôi vừa khám cho bệnh nhân trong phòng bệnh đơn số 6 đó xong, sổ khám sáng nay để tôi tự điền. Sáng nay miễn khám cho em ấy nhé, em ấy vừa mới ngủ, đừng đánh thức."

Đồng Phàm: "......"

Chuyện khám bệnh... tôi đâu có quyền quyết định đâu mà miễn...

"Lát nữa tôi sẽ báo với bác sĩ trưởng ca." Khóe môi Đường Lâm Thâm cong lên: "Cô Đồng này, mười giờ nhớ truyền glucose cho em ấy đúng giờ, thuốc cũng vậy. Trường hợp của em ấy hơi đặc biệt, không quen tiếp xúc với người lạ. Nếu sau này tôi không có mặt, có việc gì thì cô cứ gọi tôi, tôi sẽ tới ngay. Cô Đồng, làm phiền cô nhé."

Ban đầu, chăm sóc cho bệnh nhân trong phòng bệnh đơn không phải là phần việc của Đồng Phàm, mà là của một y tá mới vào, còn thiếu kinh nghiệm. Đường Lâm Thâm cứ một câu "Cô Đồng" hai câu "Cô Đồng", nói năng nhẹ nhàng tử tế, khiến chị đành nhận lấy phần việc này.

Nợ tình là thế đấy.

Hai người vốn dĩ thân quen, lại đều hòa nhã, nghĩ kỹ thì cũng chỉ là công việc, thêm một bệnh nhân cũng chẳng khác gì mấy.

"Trưởng khoa Đường, cậu ấy bị sao vậy, đặc biệt ở chỗ nào?"

Đường Lâm Thâm hơi trầm ngâm, anh không trả lời ngay.

Đồng Phàm vội cười xòa: "Cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý tò mò chuyện riêng của bệnh nhân đâu. Cậu nói cậu ấy đặc biệt, thì trong phạm vi công việc tôi cần biết để chăm sóc đúng cách, tránh làm phiền cậu."

"Không hiểu lầm đâu, tôi hiểu mà." Đường Lâm Thâm gật đầu, nét mặt trông rất thản nhiên: "Em ấy bị tự kỷ. Cũng không có gì quá nghiêm trọng, chủ yếu cần chú ý về mặt cảm xúc. Còn giao tiếp thì có chuyện gì cứ nói với tôi."

"À, thì ra vậy." Đồng Phàm gật gù: "Hiểu rồi."

"Cảm ơn cô, làm phiền cô nhiều." Đường Lâm Thâm vừa đi vừa quay đầu lại nói: "À đúng rồi, bánh bao trong nồi nhớ để phần cho tôi nhé."

"Cậu ăn à?"

"Không, không ăn." Đường Lâm Thâm lắc đầu: "Chờ em ấy tỉnh, tôi đút em ấy ăn."

Đồng Phàm: "......"

Đút á?

Đường Lâm Thâm vội giải thích: "Em ấy không tiện dùng tay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!