Đường Lâm Thâm giúp Lộ Đinh súc miệng, lau mặt bằng nước ấm. Lộ Đinh rất phối hợp, tuy nhiên cậu vẫn không dám nhìn thẳng anh.
"Đinh Đinh muốn ngủ không?" Đường Lâm Thâm hỏi. Anh nhìn đồng hồ, đã bốn giờ sáng, trời gần sáng rồi.
Lộ Đinh nhìn ra cửa, trông có vẻ lo lắng, cậu lắc đầu: "Em đợi mẹ."
Lộ Nhã Phân ra ngoài nghe điện thoại đến giờ vẫn chưa quay lại.
"Tôi ra xem thử nhé?"
"Dạ." Lộ Đinh gật đầu, cậu thẹn thùng nói: "Cảm ơn bác sĩ Đường."
Đường Lâm Thâm như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, anh muốn nói nhưng lại thôi.
Đứa trẻ này ngây ngô thật, cần được dẫn dắt từ từ.
Anh ra ngoài tìm Lộ Nhã Phân, thì thấy bà đứng ngay ngoài cửa không vào. Cuộc gọi đã kết thúc từ lâu, bà cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt có vẻ rất lo lắng.
"Chị Nhã Phân, có chuyện gì sao?" Đường Lâm Thâm hỏi.
Mắt bà đỏ hoe, sắc mặt trắng bệch, còn tệ hơn lúc ở phòng cấp cứu.
"Bác... bác sĩ Đường." Lộ Nhã Phân bối rối loay hoay tại chỗ, thói quen giống hệt Lộ Đinh: "Nhà tôi xảy ra chuyện rồi."
Đường Lâm Thâm sững người, anh hỏi: "Cần tôi giúp gì không?"
"Không... không cần." Lộ Nhã Phân như hồn bay phách lạc, nói xong thì ngẩng đầu lên: "Tôi mấy hôm tới không thể ở viện chăm Đinh Đinh được, tôi phải đi, tôi..."
Bà không biết phải nói sao nữa.
Đường Lâm Thâm cũng không hỏi cụ thể nhà bà có chuyện gì, bởi đó là chuyện riêng của người ta, anh không tiện xen vào.
Chuyện giữa họ chỉ xoay quanh Lộ Đinh.
Giờ Lộ Đinh sẽ không còn mẹ bên cạnh nữa.
Lộ Nhã Phân mệt mỏi vô cùng, giờ người thân nào cũng cần đến bà, nhưng bà chỉ có một mình. Bà có thể phân thân làm ba sao? Rõ ràng là không thể.
Đường Lâm Thâm vẫn rất đúng mực, không làm khó bà. Anh hỏi: "Trong nhà còn ai khác có thể đến chăm sóc em ấy không?"
"Không còn ai cả."
"Ồ..." Anh gật nhẹ: "Với tình trạng hiện tại của Đinh Đinh, chắc cũng không tiện thuê người ngoài chăm sóc."
"Không tiện." Lộ Nhã Phân nói.
Đường Lâm Thâm an ủi: "Đừng lo quá, chuyện gì rồi cũng sẽ có cách."
Nhưng thực tế là, mọi con đường giải quyết đều bị Đường Lâm Thâm lặng lẽ mở sẵn ra rồi. Vừa thảo luận như bình thường, lại vừa kín đáo đưa ra ý kiến.
"Tôi... tôi..." Lộ Nhã Phân như bị nước đến chân mới nhảy, bà bối rối vô cùng: "Tôi phải đi trước đã, khi nào bên đó ổn tôi sẽ quay lại, ngày mai, mai tôi sẽ quay lại."
Đường Lâm Thâm hỏi: "Là chuyện rất rắc rối sao?"
Lộ Nhã Phân gật đầu như sắp khóc tới nơi.
"Chị Nhã Phân, nếu chị tin tôi, chị có thể giao Đinh Đinh cho tôi chăm... tạm." Anh biết câu nói có hơi mạo hiểm, nên nhanh chóng thêm vào chữ "tạm".
Lộ Nhã Phân chưa kịp phản ứng lại với câu nói của anh: "Hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!