Chương 12: (Vô Đề)

Lộ Đinh ngủ không sâu, giữa đêm bị cơn đau đánh thức. Lúc ấy trời đã về khuya, xung quanh yên ắng lạ thường. Cậu nhất thời không nhớ gì, trước mắt là một không gian xa lạ khiến cậu hoảng loạn, muốn cử động nhưng không cử động được, cậu rên lên một tiếng, Lộ Nhã Phân lập tức tỉnh dậy.

Thật ra bà có ngủ được đâu, vừa lo lắng vừa bất an, mà cái giường cho người nhà nằm thì cứng ngắc chẳng hợp với cấu tạo cơ thể, nằm mãi cũng đau lưng.

"Đinh Đinh." Lộ Nhã Phân mặt mày phờ phạc: "Con sao rồi?"

Lộ Đinh cũng chẳng khá hơn là bao, sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt hoang mang. Cậu cố nén nước mắt, khàn giọng hỏi: "Mẹ ơi... con... con không nhúc nhích được chân nữa... chân con... còn không mẹ?"

"Còn, còn nguyên cả đấy." Lộ Nhã Phân vội xoa mặt con trai để trấn an: "Bác sĩ Đường làm phẫu thuật cho con đó, con còn nhớ không?"

"Nhớ ạ..." Lộ Đinh gật đầu rồi lại lắc: "Nhưng... nhớ không rõ lắm."

"Con có khát nước không?"

Lộ Đinh mím môi. Miệng khô khốc, nhưng mím một hồi lại phát hiện đầu lưỡi còn phảng phất vị ngọt: "Không khát... con uống rồi ạ."

Lộ Nhã Phân thấy sắc mặt con không ổn, các ngón tay gồng cứng, bèn hỏi: "Đinh Đinh, con đau phải không? Đau chỗ nào? Nói với mẹ đi."

"Chân... chân hơi đau ạ." Lộ Đinh lảng tránh ánh mắt mẹ, không dám nhìn bà: "Mẹ ơi... lại làm mẹ lo lắng nữa rồi đúng không?"

Sống mũi Lộ Nhã Phân cay cay, bà muốn khóc nhưng lại sợ con thấy.

"Không đâu, con vẫn ổn thì mẹ không lo nữa." Lộ Nhã Phân ngửa đầu tìm nút gọi y tá nhưng không thấy đâu, bèn đưa tay sờ quanh. Tìm được rồi thì nói: "Mẹ gọi bác sĩ Đường qua nhé, đau thì đừng cố chịu."

Lộ Đinh nghẹn ngào, giọng nức nở, tủi thân nói: "Đau... đau lắm mẹ ơi..."

Lộ Nhã Phân cuống quá, làm rơi cả nút gọi y tá, phải cúi xuống nhặt. Mà giữa phòng tối om, mọi thứ đều bất tiện.

Đúng lúc đó, Đường Lâm Thâm đẩy cửa bước vào.

"Đinh Đinh, tỉnh rồi à?" Anh hỏi.

Lộ Nhã Phân vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, bà cất tiếng: "Bác sĩ Đường, cậu chưa ngủ à?"

"Trực ca đêm mà, đâu ngủ được." Đường Lâm Thâm tiến vào phòng, tay cầm một hộp nhựa: "Tôi đoán giờ này Đinh Đinh chắc sắp tỉnh nên qua xem thử. À đúng rồi, hai người ăn gì chưa? Tôi có mang ít cháo bí đỏ đây."

Lộ Nhã Phân áy náy nói: "Làm phiền cậu quá..."

"Không phiền đâu, y tá trưởng nấu đấy, tôi cũng ăn ké thôi." Đường Lâm Thâm đặt hộp xuống, bật đèn ở đầu giường lên. Ánh sáng vừa đủ được bật lên, anh nhìn về phía Lộ Đinh, sắc mặt cậu đã đỡ hơn, nhưng tai lại đỏ ửng. Rồi lại nhìn sang Lộ Nhã Phân, hai mẹ con trông đều tơi tả cả. Anh hỏi: "Sao thế này?"

"Tôi cũng định gọi cậu..." Lộ Nhã Phân cười gượng: "Đinh Đinh bảo là đau."

"Được, để tôi xem."

Từ lúc Đường Lâm Thâm bước vào, Lộ Đinh đã len lén nhìn anh mãi, trong bóng tối còn dám nhìn chăm chú, nhưng khi đèn vừa bật thì lại vội né tránh.

Vết thương ở chân Lộ Đinh sưng tấy, trông vô cùng ghê rợn, nhất là sau phẫu thuật. Người bình thường nhìn còn thấy xót, Lộ Nhã Phân thì càng không dám nhìn.

Nhưng Đường Lâm Thâm thì khác, anh không chỉ là bác sĩ chính, mà trong lòng còn có chút ý đồ "riêng".

"Mọi thứ đều bình thường." Anh xem xong thì nhẹ nhàng đắp lại chăn cho Lộ Đinh: "Thuốc tê hết tác dụng rồi, đau là bình thường."

Lộ Đinh rất sợ đau, lúc nhỏ khi tập luyện hồi chức năng cậu suýt mất nửa cái mạng.

"Vậy... sẽ đau bao lâu ạ?" Cậu nhăn nhó, nhìn mà xót.

"Chừng hai, ba ngày."

Lộ Đinh nghe xong sợ quá, toát cả mồ hôi lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!