Chương 11: (Vô Đề)

Trước khi bước vào phòng phẫu thuật, Lộ Nhã Phân kể cho Đường Lâm Thâm nghe đầu đuôi vụ tai nạn. Không vì lý do gì khác, chỉ là do... xui xẻo.

Đường Lâm Thâm rời khỏi Hoa Triều chưa đến nửa tiếng thì người thợ lắp cửa kính gọi cho Lộ Nhã Phân, nói không tìm được chỗ, nhờ bà ra đầu đường đón. Lộ Nhã Phân ngại từ chối thế là đành đồng ý. Hôm đó gió lớn, cánh cửa kính dựng tạm ngay lối ra vào chao đảo như sắp đổ. Lộ Nhã Phân sợ kính vỡ nên bảo Lộ Đinh ra trông chừng một lát.

Chỉ loanh quanh năm phút, bà đưa người thợ tới nơi, cách cửa tiệm chưa đến mười mét, còn chưa kịp gọi Lộ Đinh quay lại thì một tiếng phanh chói tai như xé rách màng nhĩ vang lên.

Lộ Nhã Phân theo bản năng quay đầu lại, một chiếc xe bán tải lao tới như thể đang chơi trò xe điện đụng, tài xế đạp nhầm ga thành phanh, lao ra khỏi cổng nam của bệnh viện, húc liên tiếp ba chiếc ô tô con, cảnh tượng chẳng khác nào vụ nổ, âm thanh ầm ầm, rúng động đến tận tim gan.

Tim Lộ Nhã Phân đập thình thịch, bà hét lớn bảo Lộ Đinh mau chạy vào trong nhà. Nhưng xung quanh quá ồn, Lộ Đinh không nghe thấy gì, cậu đứng sững lại, bị cảnh tượng đó dọa đến ngây người.

Vốn dĩ chuyện chẳng liên quan gì đến Lộ Đinh, cậu chỉ bị dọa một chút, dỗ dành là được. Nhưng chẳng ai ngờ tài xế chiếc xe bán tải kia bị gì không biết, đang phanh lại thì lại xoay tay lái thật mạnh, tay còn không chịu để yên mà kéo phanh tay, như thể đang biểu diễn kỹ thuật lái xe trên con đường chật kín người.

Chiếc xe đột ngột drift qua bồn cây, lao thẳng về phía Hoa Triều như điên!

Phản xạ của Lộ Đinh không thể nhanh hơn lực quán tính của chiếc xe. Trong tiếng thét thất thanh của Lộ Nhã Phân, Lộ Đinh cùng vô số mảnh kính vỡ văng ra xa.

Khi ấy, Lộ Đinh không thốt ra một chút âm thanh. Lộ Nhã Phân còn tưởng cậu đã... chết.

Lộ Nhã Phân ôm mặt khóc, nhớ lại cảnh tượng ấy lần nữa, toàn thân bà lạnh toát.

"Bác sĩ Đường... tôi không nên rời đi..."

Lộ Nhã Phân nghĩ rằng Lộ Đinh đã gánh nạn thay bà, bà vô cùng hối hận, cũng hết sức đau lòng.

Đường Lâm Thâm không biết phải an ủi thế nào. Nếu có thể, anh muốn chính mình gánh lấy tai họa thay cho Lộ Đinh.

"Chị Nhã Phân, tiệm hoa giờ sao rồi?" Sau một lúc cân nhắc, Đường Lâm Thâm hỏi sang chuyện khác.

"Thảm lắm..."

Có khi còn thảm hơn cả Lộ Đinh.

Đường Lâm Thâm đọc cho bà một dãy số điện thoại: "Nếu sau này có khó khăn gì về xử lý hay bồi thường, chị cứ gọi cho tôi."

Lộ Nhã Phân sững người mất mấy giây rồi mới gật đầu, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn.

"Không có gì." Đường Lâm Thâm mỉm cười: "Tôi là bạn của Đinh Đinh, việc nên làm thôi."

Mũi Lộ Nhã Phân lại cay xè, bà thì thào: "Bác sĩ Đường, cậu là người bạn đầu tiên của thằng bé."

"Phải." Đường Lâm Thâm đáp: "Tôi sẽ chăm sóc em ấy thật tốt."

Lộ Nhã Phân không phát hiện ra điều gì bất thường. Bà vô cùng biết ơn Đường Lâm Thâm, lại hỏi: "Ca phẫu thuật này gây mê toàn thân à? Tôi sợ..."

Đường Lâm Thâm hiểu bà sợ gì.

"Gây mê toàn thân nhanh lắm, em ấy sẽ không có ý thức gì đâu."

Truyền thuốc mê vào là Lộ Đinh ngay cả thời gian lo lắng hay hoảng hốt cũng không có.

Như vậy cũng tốt.

(truyện chỉ được đăng tại app chữ W màu cam: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

Ca mổ không dài lắm, chừng hai tiếng rưỡi là xong. Vết thương của Lộ Đinh tuy nặng nhưng không phức tạp, gãy xương một cách "thô bạo" thế này lại là lĩnh vực sở trường của Đường Lâm Thâm.

Anh vững vàng từ tâm lý đến kỹ thuật, khi đã cầm dao mổ thì mọi cảm xúc rối rắm đều gác sang một bên. Mảnh xương vỡ nào cũng được ghép lại cẩn thận, ca mổ tiến hành vô cùng thuận lợi.

Lộ Đinh cần được theo dõi thêm nửa tiếng trong phòng phẫu thuật. Đường Lâm Thâm ra trước, cần nói vài câu với Lộ Nhã Phân rồi sẽ quay lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!