Lộ Nhã Phân trông rất thê thảm, trên áo dính máu, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là bị dọa cho sợ. Nhưng bà không nằm trong phòng cấp cứu, vẫn đứng vững, tinh thần xem ra cũng ổn, điều đó chứng tỏ máu không phải của bà.
Đường Lâm Thâm nhìn một cái là hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Thực tập sinh Tiểu Lưu giục anh đi nhanh, thực tập sinh chưa từng thấy Đường Lâm Thâm thất thần đến thế: "Thầy Đường, đi thôi ạ, bên cấp cứu lại gọi thúc giục rồi!"
Đường Lâm Thâm cố gắng ổn định cảm xúc, anh gật đầu đáp "Được", giọng anh hơi run.
Lộ Nhã Phân như người mất hồn, nghe có người gọi tên mình, giọng quen quen, bà ngẩng đầu lên, lúc đầu không nhận ra là Đường Lâm Thâm.
"Chị Nhã Phân." Đường Lâm Thâm hỏi lại: "Đinh Đinh đâu rồi?"
Lộ Nhã Phân phản ứng chậm chạp: "Cậu... cậu Đường?"
"Là tôi."
"À đúng rồi." Lộ Nhã Phân nhớ ra, trước đó Đường Lâm Thâm từng nói mình là bác sĩ ở bệnh viện Hoa Triều: "Trùng hợp quá ha."
Nhưng lúc này Đường Lâm Thâm không hỏi thêm gì, thời gian gấp gáp, anh rảo bước vào phòng cấp cứu. Cửa vừa mở, Lộ Nhã Phân cũng muốn đi theo, nhưng bị bảo vệ chặn lại.
"Đinh Đinh đang ở trong đó!" Lộ Nhã Phân bỗng bừng tỉnh, bà hét lên, nước mắt tuôn rơi: "Bác sĩ Đường, Đinh Đinh bị thương rồi!"
Lộ Đinh giờ đây sợ người lạ đến mức nỗi sợ còn lấn át cả cơn đau. Cậu vùng vẫy không ngừng, nhưng không thoát ra được, chỉ còn biết gọi to: "Mẹ ơi cứu con!"
Cậu không muốn ở lại nơi này, khắp người là cảm giác lạnh buốt như thể vừa được vớt lên từ tuyết, xung quanh toàn là quân địch dữ tợn. Lộ Đinh sợ hãi, thế giới quen thuộc bị xâm phạm, mở mắt ra mà chẳng thấy nổi một vệt mây trên trời, chỉ có bóng tối và ngột ngạt bao trùm lấy cậu, giờ đây cậu còn tuyệt vọng hơn cả cái chết.
"Mẹ tôi đâu rồi?! A—! Tôi không muốn!!"
Ba người giữ chặt Lộ Đinh, bên trong phòng cấp cứu hỗn loạn như nồi cháo.
"Cậu ấy bị làm sao thế?" Có người hỏi nhưng chẳng ai đáp, ai cũng bận túi bụi: "Tiêm thuốc an thần!"
Lộ Đinh càng giãy dụa dữ dội hơn.
"Tôi muốn về nhà..." Giọng cậu yếu dần, trong mắt không còn là mũi tiêm mà là dao đang rạch thịt mình, cậu không thoát được, vừa khóc vừa cầu xin: "Đừng... cứu tôi với..."
Tấm rèm quanh giường cấp cứu bị kéo phăng ra, ánh đèn trắng chói mắt, nhưng Lộ Đinh vẫn mở to mắt nhìn trừng trừng. Ánh sáng lẫn bóng người nhập nhòe như muốn đâm thủng con ngươi, vậy mà cậu vẫn không chịu nhắm mắt.
Đúng lúc đó, Đường Lâm Thâm xuất hiện như từ trên trời rơi xuống. Anh giống như vị thần, khi Lộ Đinh bị nhấn chìm trong bùn lầy, anh đã xé toạc màn đêm, đem đến cho cậu ánh sáng dịu dàng, ấm áp như ánh hoàng hôn.
Lộ Đinh lặng người, các chỉ số sinh tồn tạm thời ổn định.
"Ưm..." Lộ Đinh thút thít, vươn bàn tay phải cứng đờ về phía trước, muốn nắm lấy Đường Lâm Thâm: "Anh... Đường Lâm Thâm, lại đây..."
Đường Lâm Thâm bước tới, móc ngón tay vào tay cậu, nhẹ nhàng v**t v* lấy tay cậu, máu dính vào tay anh.
Anh không chịu nổi cảnh máu me trên người Lộ Đinh, màu đỏ ấy quá chói mắt, không hợp với cậu chút nào. Đường Lâm Thâm cau mày, ngoảnh lại hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Em ấy bị thương ở đâu?"
Bác sĩ cấp cứu tra sổ ghi chép, trả lời rất máy móc: "Tai nạn xe, nhiều vết thương ngoài da, bệnh nhân không hợp tác nên không xử lý được."
Tuy lòng đang thắt lại, nhưng đầu óc Đường Lâm Thâm vẫn rất tỉnh táo, phòng cấp cứu gọi anh đến hội chẩn, chắc chắn không chỉ là mấy vết trầy da đơn giản.
"Còn gì nữa?"
"Tay trái và chân trái đều bị gãy, đặc biệt là xương ống chân bị gãy nát nghiêm trọng."
Lộ Đinh siết chặt tay Đường Lâm Thâm, cậu không nhúc nhích, mắt nhắm nghiền, toàn thân run rẩy. Đường Lâm Thâm cúi đầu, nhìn thấy Lộ Đinh đang vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay mình, đầu ngón tay lạnh toát.
Đường Lâm Thâm nắm chặt tay cậu hơn, vừa để trấn an, vừa muốn truyền cho cậu chút hơi ấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!