Chương 9: (Vô Đề)

Khung cảnh ấy, như một thước phim cũ kết thúc trong màn mưa bụi lất phất. Xe máy, đèn đường, mặt nhựa đường ướt loang ánh sáng phố đêm, tất cả đan xen thành một khung cảnh mơ hồ. Giữa khung cảnh đó, một điếu thuốc đang cháy dở, bị người phụ nữ tự phụ mà phóng túng kẹp nơi đầu ngón tay.

Điếu thuốc cũng bị gió thổi, lúc sáng lúc tối, tựa như vạn vật đều được phủ lên một lớp sương mờ. Và điếu thuốc đang cháy, là lỗ thủng duy nhất trên tấm màn sương ấy.

Một lỗ thủng đỏ rực, bỏng cháy.

Khổng Lê Diên cười với cô qua lỗ thủng đó, giống như một giấc mộng không chốn nương thân. Một chiếc xe máy gầm rú chạy qua giữa họ, luồng gió mà nó mang theo dường như đã xé toạc lỗ thủng ấy ra lớn hơn. Phó Đinh Lê cảm thấy hai người đứng ở hai bên đường nói chuyện thật ngốc nghếch.

Thôi thì đành chịu, Phó Đinh Lê bước qua đường.

Khổng Lê Diên nhìn cô bước tới, không những không dập tắt điếu thuốc, mà còn chậm rãi phả ra một làn khói trắng ngay trước mặt Phó Đinh Lê. Gương mặt bị làn sương che khuất ẩn hiện dưới mái tóc dài thẳng mượt, dần dần từ hoang hoải trở nên rõ nét, ngay trước mắt cô.

"Không phải cô Khổng không ngửi được mùi thuốc sao?"

Sương khói vờn quanh, Phó Đinh Lê nhìn rõ những chữ cái quen thuộc trên đầu lọc điếu thuốc trắng muốt giữa những ngón tay của Khổng Lê Diên. Vẫn là nhãn hiệu đó, nhãn hiệu hiếm thấy ở Thượng Hải, nhãn hiệu không nên xuất hiện giữa những ngón tay của Khổng Lê Diên.

"Không phải không ngửi được." Khổng Lê Diên lười biếng vén mái tóc bị gió thổi rối, "Mà là chỉ ngửi quen, và cũng chỉ hút quen loại này."

Đuôi thuốc đang cháy chợt sáng chợt tắt. Phó Đinh Lê mới phát hiện mưa bụi trong không khí đã ngớt, liền thu lại bàn tay đang che trên đầu, đút vào túi áo. Cô dùng dép lê dẫm dẫm lên mặt đất ẩm ướt.

"Ồ, vẫn là nên hút ít thuốc thôi." Nói xong câu này, Phó Đinh Lê lại cảm thấy mình đang xen vào chuyện của người khác, liền nói thêm, "Nhưng cô Khổng áp lực lớn, thỉnh thoảng hút vài điếu cũng được, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi."

Khổng Lê Diên lại cười nhẹ một cái, tiếng cười như chìm vào màn mưa bụi li ti.

Nàng đang vui lắm sao? Sao cả đêm cứ động một chút là cười thế? Phó Đinh Lê nghĩ thầm một cách kỳ quặc.

"Chuyện này cô đừng trách Vinh Ngô." Cười xong, Khổng Lê Diên nói.

"Ừm, biết rồi, trách cô." Phó Đinh Lê nói, còn thầm bổ sung một câu trong lòng: Trách cô đã khiến tôi phải mang dép lê và một chiếc áo khoác vơ vội, đứng bên đường cùng một nữ minh tinh xinh đẹp tuyệt trần, trang sức còn chưa tháo.

"Vinh Ngô vốn dĩ không muốn làm chuyện này, cô ấy nói với tôi, làm sao có ai tin được, nửa đêm nửa hôm dưới lầu thật sự có một trăm chiếc hamburger cơ chứ?"

Nữ minh tinh xinh đẹp tuyệt trần kiêm nữ lừa đảo, đang bào chữa cho đồng phạm của mình.

Phó Đinh Lê đáp, "Vậy sao cuối cùng cô ấy vẫn phối hợp với cô?"

Sương khói tràn ngập, hòa lẫn chút hơi ẩm, dường như là từ những sợi dây điện chằng chịt trên đầu, nước tí tách rơi xuống lông mi Phó Đinh Lê.

Khổng Lê Diên nhìn cô.

Mãi cho đến khi giọt nước trên lông mi Phó Đinh Lê nhỏ xuống, thế giới mờ ảo lại càng thêm mờ ảo. Cô đưa tay lên lau, thì thấy Khổng Lê Diên đã đưa tay ra trước, lau đi lớp sương mù ấy.

Những ngón tay mềm mại của nàng, hòa lẫn chút hơi ấm nhàn nhạt, lướt qua mắt cô, như thể chưa từng giao thoa. Nhưng lại để lại một nụ cười lười biếng rõ nét.

"Bởi vì tôi nói với cô ấy, cô sẽ tin."

Phó Đinh Lê không kìm được mà chớp mắt. Tầm nhìn một lần nữa trở nên có chút trống trải, cô thấy Khổng Lê Diên đang tựa vào mũi xe đi xa vài bước, dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác. Lúc quay lại, mùi thuốc trên người nàng đã nhạt đi rất nhiều. Đây vốn dĩ là một loại thuốc có mùi rất nhẹ, bị gió thổi qua là tan biến. Người nghiện thuốc không thích mùi hương ngọt ngọt, nhàn nhạt này. Người không hút thuốc thì lại chẳng thích loại nào.

Nhưng Khổng Lê Diên lại chỉ hút loại này.

Hoàn hồn lại, chiếc xe phía sau đã khởi động. Khổng Lê Diên đã lên xe, nhìn cô qua gương chiếu hậu, nói:

"Lên xe đi."

"Đi đâu?" Phó Đinh Lê theo bản năng hỏi.

"Không phải còn có một trăm chiếc hamburger sao?" Khổng Lê Diên hỏi lại.

Thật sự dẫn mình đi ăn một trăm chiếc hamburger? Hay là lại đang lừa mình? Nhưng trên người Phó Đinh Lê có điểm gì đáng để Khổng Lê Diên phải mất công lừa gạt cơ chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!