Chương 81: Phiên ngoại 5 - Mùa xuân bất tử

Phó Đinh Lê nói, "Con số ba đối với chúng ta mà nói không được may mắn cho lắm."

Khổng Lê Diên hỏi, "Chỗ nào không may mắn?"

Phó Đinh Lê nhấp một ngụm cà phê nóng, đáp, "Cứ sau mỗi ba ngày là lại có chuyện xảy ra, tóm lại là không được thuận lợi cho lắm."

Lại thở dài một hơi, "Hơn nữa, thông thường ngày thứ tư đều không tốt đẹp gì."

Lần đầu tiên ở California, họ cùng nhau trải qua ba ngày hỗn loạn. Đến ngày thứ tư, lại vì một vụ tai nạn xe mà chia ly trong cơn thất thần, hồn vía như lạc mất. Lần thứ hai, vì "tổ ấm" hết hạn mà đành buộc phải xa nhau. Nghĩ kỹ lại, trong biết bao nhiêu lần ba ngày ấy, chẳng có một lần ngày thứ tư nào là tốt đẹp cả.

Giống như bây giờ, các nàng đang bị kẹt lại trên một con đường quốc lộ ở xứ người, người một ngụm, ta một ngụm mà uống cạn ly cà phê nóng cuối cùng.

Cũng không biết ngày thứ tư này nên đi về hướng nào.

Khổng Lê Diên híp mắt, như thể cũng đang suy ngẫm xem lời cô nói có đúng không.

Phó Đinh Lê không chờ Khổng Lê Diên suy nghĩ xong, lại đưa chiếc cốc giấy nhỏ trong tay đến trước môi Khổng Lê Diên, thấp giọng thúc giục:

"Uống nhanh lên, không thì nguội mất."

Khi nói những lời này, chiếc chăn mỏng trên vai trái của chính cô đã trượt xuống mà không hề hay biết.

Khổng Lê Diên giúp Phó Đinh Lê đắp lại, ngón tay lướt qua mái tóc đen bị gió thổi rối, không vội không vàng mà chỉnh lại cho người ta.

Rồi lại dưới ánh mắt thúc giục của Phó Đinh Lê mà nhấp một ngụm cà phê.

Phó Đinh Lê thu chiếc cốc giấy không vào túi rác, lại quấn chặt chiếc chăn mỏng, tựa vào vai Khổng Lê Diên. Lười biếng ngáp một cái.

"Mệt rồi sao?" Khổng Lê Diên đưa tay ra che lại mí mắt cô, ngón tay lành lạnh.

Nàng đã cai thuốc rất lâu, tần suất ăn kẹo ngậm bạc hà cũng giảm bớt.

Giờ phút này, trên ngón tay nàng thoang thoảng một mùi cà phê nhàn nhạt. Bất cứ mùi hương nào đến trên người Khổng Lê Diên cũng đều rất dễ ngửi.

Ngón tay của người phụ nữ đặt lên lớp mí mắt mỏng manh. Phó Đinh Lê ngáp một cái, nói "Có chút."

Giờ phút này, các nàng đang trên đường tự lái đến Singapore, đi ngang qua Kuala Lumpur, sau khi dừng lại ở thành phố nhiệt đới này ba ngày rồi đúng giờ xuất phát, lại rất không may gặp phải sự cố nổ lốp trên quốc lộ, mà trên xe các nàng vừa lúc không có lốp dự phòng.

Tháng 3, Kuala Lumpur đón mùa xuân, không khí ẩm ướt nhưng không quá nóng. Đang là buổi sáng, gió hơi lạnh, hai bên quốc lộ là những hàng cây xanh um tươi tốt.

Các nàng dựa vào thùng sau của chiếc xe bán tải cũ thuê được, rất tùy ý mà gác chân lên mép thùng xe, nhìn mặt trời bò l*n đ*nh đầu.

Đã gọi điện thoại cứu hộ trên ứng dụng, trong lúc chờ công ty bảo hiểm tìm đến các nàng, tài xế Tiểu Lê chán nản gác chân lên đùi hành khách A Diên, nghe trên xe đang phát một bài hát 《A letter from keanu reeves》.

Trong lúc chờ đợi dài đằng đẵng, tài xế Tiểu Lê ngáp rất nhiều cái, hành khách A Diên dùng bình giữ nhiệt pha cho cô hết ly cà phê nóng này đến ly khác.

Ly cà phê nóng cuối cùng cũng đã uống cạn, chỉ còn lại một chiếc cốc giấy không.

Âm thanh trong xe vẫn đang hát "F tiểu thư, thật cảm kích vì mỗi ngày đều gửi thư cho tôi".

Phó Đinh Lê ngáp liền mấy cái, mơ mơ màng màng nghe thấy câu hát này, mới trì độn nhận ra, "Bài hát này hình như đang hát về chúng ta à?"

Ý nghĩ này lại làm Phó Đinh Lê tỉnh cả ngủ, thế là lại híp mắt, dịu dàng gọi một tiếng "K tiểu thư".

Khổng Lê Diên cười, "Vậy sao F tiểu thư không gửi cho chị 600 lá thư tràn ngập 'em yêu chị'?"

Phó Đinh Lê suy nghĩ cẩn thận, cũng cong mắt cười rộ lên:

"Vậy từ sau lần về nước này em bắt đầu gửi, K tiểu thư có hồi âm cho em không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!