Chương 80: Phiên ngoại 4 - Hồi âm từ Thành phố Sương Mù

K tiểu thư không giống với bất kỳ diễn viên điện ảnh nào mà tôi từng hình dung. Mà nói cho cùng, tôi cũng chỉ quen biết duy nhất một diễn viên điện ảnh là nàng.

Dù vậy, trước khi quen biết K tiểu thư, nhận thức của tôi về một "diễn viên điện ảnh" chỉ dừng lại ở bề mặt đơn giản của hai từ "minh tinh". Trong mắt tôi, dù là diễn viên điện ảnh hay truyền hình, họ đều cách tôi một khoảng trời xa xôi, giống như những vì sao treo trên bầu trời. Rất nhiều người thích ngẩng đầu ngắm nhìn, nhưng tôi thì luôn cúi đầu bước đi, hiếm có một vì sao nào có thể khiến tôi phải chú ý đến sự đặc biệt của nó.

Chính nàng đã thay đổi hoàn toàn định nghĩa của tôi về một "diễn viên điện ảnh".

Nàng không phải là một vì sao xa vời đến thế. Khi bước vào phim trường, nàng là bà chủ của một tiệm cắt tóc có thể thấy ở bất cứ đâu trên đường phố Trùng Khánh, là một người trẻ tuổi rất tùy ý vắt chân dài ngồi bên lề đường ăn hộp cơm trong lúc nghỉ ngơi, là một người làm phim chuyên nghiệp sẽ đi đi lại lại trong trường quay trước khi bấm máy để quan sát ánh đèn, nghiên cứu đạo cụ...

Đồng thời, nàng vẫn là K tiểu thư sẽ tranh thủ lúc người khác không để ý mà lén vỗ đầu tôi, là A Diên giữa tiết trời nóng nực mà mời cả đoàn ăn đá bào nhưng lại lén dúi vào tay tôi một viên kẹo và nói "Ăn kẹo đi", là Khổng Lê Diên sẽ quàng một chiếc khăn xanh lam giữa tiết trời 37 độ mà nàng ghét cay ghét đắng để chạy khắp hang cùng ngõ hẻm suốt cả một buổi chiều chỉ vì một cảnh quay.

Thật lòng cảm tạ vị đạo diễn đã tìm đến K tiểu thư cho bộ phim này. Nhờ có bà ấy, tôi mới có thể gặp được một K tiểu thư như vậy.

Trên đường đi mua đá bào với tư cách "trợ lý một ngày", tôi đi cùng trợ lý trước đây của K tiểu thư. Cô nàng tên Vinh Ngô, sáng nay khi tôi đến phim trường đã được K tiểu thư giới thiệu, tôi gọi cô ấy là cô Vinh.

Vinh Ngô sợ đến tái cả mặt, vội vàng cúi người nói "Không dám, không dám". Trông cô nàng thật ngây ngô, khiến cho hành động chuyển khoản của K tiểu thư bên cạnh lại càng thêm phần vững chãi.

Thế là tôi gọi cô ấy là A Vinh.

Mà K tiểu thư thoáng thấy vẻ lúng túng của A Vinh, chỉ nhàn nhạt cười một tiếng, không nói thêm gì.

Ngày thứ ba ở Trùng Khánh vẫn nóng như đổ lửa, quả thực muốn nướng chảy tất cả những tòa kiến trúc chồng chất kia thành kẹo bông gòn.

Thế nên khi tôi đi trên đường ngẩng đầu nhìn lên, còn cảm thấy những tòa cao ốc kia như lùn đi rất nhiều.

Tôi so với A Vinh thì dạn dĩ hơn nhiều. Hai mươi tuổi, tôi vẫn là một người nói nhiều, không chịu nổi cảnh hai người đi cùng đường mà cứ im lặng. Trừ phi người kia là K tiểu thư, khi đó không nói gì cũng rất tuyệt.

Nhưng A Vinh rõ ràng rất câu nệ.

Thế là tôi bắt chuyện với cô nàng bằng vài thông tin bên lề, "Lúc đóng phim K tiểu thư vẫn luôn như thế này sao?"

"K tiểu thư?" A Vinh có chút nghi hoặc.

Tôi mới nhận ra giữa mình và K tiểu thư có rất nhiều cách xưng hô mà chỉ đối phương mới biết, cảm giác trì độn này khiến tôi cười cong cả mắt, rồi giải thích với A Vinh:

"À, chỉ là một cách gọi vui giữa bọn em thôi."

Tôi không kể cho cô ấy nghe về bài hát 《A letter from keanu reeves》, giống như đây là bí mật riêng giữa tôi và K tiểu thư.

A Vinh nói "Ồ ồ", sau đó gật gật đầu. Đi được vài bước trên con đường nhựa bị nắng hun chảy, cô ấy mới chậm rãi nói:

"Chị mới bắt đầu làm việc cùng cô Khổng từ bộ phim này. Cũng mới theo không lâu, nhưng cô ấy quả thật không giống những nghệ sĩ khác mà chị từng làm việc cùng."

"Có gì không giống nhau?" Mọi thứ về K tiểu thư tôi đều rất muốn biết.

A Vinh cố sức lựa lời, "Cô ấy rất tùy ý, rất nhiều thứ có cũng được, không có cũng được, lúc đóng phim chưa bao giờ yêu cầu người khác điều gì, lúc không đóng phim cũng không có yêu cầu gì, giống như đối xử với bản thân thế nào cũng không quan trọng, nhưng đối với nhân vật thì lại rất nghiêm túc."

Tôi gật đầu, điều này rất phù hợp với nhận thức của tôi về K tiểu thư. Và tôi hỏi tiếp, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó..." A Vinh có chút do dự, nắm chặt ngón tay, nhưng vẫn nói, "Cô ấy rất có tiền, và cũng rất hào phóng."

Tôi im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi, "Vậy tại sao chị ấy lại ở trong một căn phòng nhỏ như vậy?"

Mặc dù tôi biết ba mẹ nàng là một cặp vợ chồng minh tinh rất có tiếng trong giới giải trí, nhưng nhìn vào hoàn cảnh hiện tại và những chi tiết trong cuộc sống thường ngày của nàng, tôi luôn cảm thấy nàng sống rất cô đơn. Phần lớn thời gian, sự cô đơn này dường như không liên quan gì đến điều kiện vật chất, nhưng không thể phủ nhận rằng, những điều kiện vật chất mà nàng cam tâm tình nguyện bày ra cũng góp phần tô đậm thêm sự cô đơn của nàng.

Hóa ra K tiểu thư quả thật rất có tiền.

"Em từng đến đó rồi sao?" A Vinh dường như rất kinh ngạc.

Tôi bước đi dưới ánh nắng vàng như mỡ, "Đúng vậy, lẽ nào chị ấy không cho người khác đến à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!