Nàng lại nói những lời ấy.
Sau một cái chạm môi không hẳn là hôn, nhưng lại quyến luyến hơn cả một nụ hôn.
Lúc đó, mưa vẫn rơi thật nặng hạt, ngón tay nàng vẫn dừng lại dưới mí mắt tôi, dịu dàng thấm lấy nước mắt, hay có lẽ là nước mưa đang chảy dài trên má tôi.
Ánh mắt ướt đẫm của nàng khóa chặt lấy tôi, khiến tôi không thể động đậy.
Thú thật mà nói, tiếng mưa đã lớn đến mức có thể nuốt chửng hoàn toàn câu nói của nàng. Nếu tôi muốn lảng tránh thì đó là một việc vô cùng đơn giản, nhưng vấn đề là, tôi chưa hề nghĩ thông suốt, rằng trải nghiệm của chúng tôi ở California, rốt cuộc có nên lặp lại lần thứ hai hay không.
Lần đầu tiên, tôi đã rất thản nhiên, bởi vì tôi biết rằng một khi đến Los Angeles, chúng tôi sẽ chia xa, nên mọi chuyện có vẻ mới mẻ tôi đều sẵn lòng thử. Khi đó tôi chưa từng nghĩ rằng mình và K tiểu thư sẽ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy trong hành trình sau đó, cũng không ngờ cuộc gặp gỡ ba ngày lại khiến cả mùa hè của tôi trở nên thất hồn lạc phách.
Nếu lại có thêm ba ngày nữa, tôi không dám chắc khi trở về California mình sẽ ra sao. Nhưng nghĩ kỹ lại, bây giờ đã không còn là vấn đề có nên lặp lại hay không, mà là...
Có lẽ do tôi đã suy nghĩ quá lâu. Nàng cụp mắt xuống, tầm nhìn thấp hơn nửa centimet, một giọt nước mưa trong suốt đọng trên hàng mi, như được níu giữ bởi một sợi chỉ vô hình, chực chờ rơi xuống, nhưng lại không rơi.
Tóm lại là một cảm giác nhớp nháp và mơ hồ, hệt như chúng tôi của lúc này.
Ngay trước khi giọt mưa ấy nhỏ xuống, K tiểu thư chậm rãi buông tay. Tôi thấy hàng mi đang cụp của nàng lại càng rũ xuống thấp hơn.
Nàng dường như muốn nhắm mắt lại, đôi môi mấp máy như muốn nói một điều gì khác.
Vào khoảnh khắc ấy, tôi không biết rằng sau khi đôi mắt kia nhắm lại rồi mở ra, ánh nhìn dành cho tôi liệu có còn giống như trước cơn mưa này không, có còn thường xuyên mỉm cười, thỉnh thoảng để lộ chút tinh quái, chút dịu dàng, và những cảm xúc khác dễ dàng rộng mở với tôi...
Trong tình thế cấp bách, giữa hơi thở ẩm ướt của cỏ cây sau mưa, tôi nắm chặt lấy cổ tay đang buông thõng của nàng, tay kia dùng sức giữ lấy gáy nàng, không một chút do dự mà hôn lên.
Chóp mũi tôi hứng trọn giọt mưa còn đang chần chừ vương trên mi nàng. Đôi môi tôi chiếm lấy hơi thở trong khoang miệng nàng, chặn lại câu nói nàng chưa kịp thốt ra.
Sau này khi tôi trở về San Francisco, mùa hè ở đó rất ít mưa, về cơ bản sẽ không có những trận mưa rào xối xả như mùa hè Trùng Khánh. Thế nên tôi thường xuyên, giữa mùa hè khô ráo của San Francisco, nhớ lại trận mưa này...
Tôi luôn cảm thấy niềm vui ẩm ướt của cơn mưa ấy, giống như sự nổi loạn của tuổi dậy thì, ập đến không một lời báo trước, vừa có vị ngọt ngấy của đá bào cà chua xí muội, lại vương chút tê tái của lon Coca lạnh.
Tóm lại, đó là một cơn mưa mùa hạ đáng để ghi vào sử sách.
Và trong giây phút K tiểu thư từ từ mở mắt nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm của nàng giữa cơn mưa rào trông đặc biệt mông lung, như thể đang hoài nghi liệu câu trả lời của tôi có giống như nàng nghĩ hay không.
Nước từ tóc chúng tôi nhỏ xuống cùng một chỗ. Trong một thoáng chốc, màn mưa bụi dính nhớp trước mắt tôi biến thành màu xanh lam, tựa như một cơn lốc xoáy đại dương chảy ngược đột ngột ập đến, không sai một ly mà nuốt chửng tất cả xe cộ và người đi đường thành những bọt nước trong vòng xoáy, chỉ còn lại tôi và nàng đứng ở trung tâm, thật lâu nhìn vào mắt nhau.
Thế là tôi khẽ ấn vào gáy nàng, nhẹ nhàng nói:
"Đã là ngày thứ hai rồi."
Có lẽ nàng không hiểu lắm ý của câu nói này. Chỉ nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay nghiền nát đôi môi tôi. Tôi cười một tiếng, rồi lại đột ngột bắt đầu hôn nàng.
Tôi nghĩ giờ khắc này, nàng hẳn đã hiểu tại sao tôi lại vừa cười vừa hôn nàng.
Khi lén hé mắt ra, tôi thấy nàng dường như cũng đang cười, đuôi mắt hơi cong lên.
Bởi vì không còn tồn tại câu hỏi "nếu có thêm ba ngày nữa thì sẽ ra sao", bởi vì hiện tại đã là ngày thứ hai trong lần gặp gỡ thứ hai của tôi và K tiểu thư...
Bởi vì ở California, nàng hỏi "cô có muốn không"
Còn ở Trùng Khánh, nàng dùng từ, "chúng ta có muốn không."
Câu hỏi ấy được đặt ra vào lúc hai giờ chiều, sau một trận mưa rào. Thế nên chúng tôi đã đến nơi ở của nàng tại Trùng Khánh, giống một đôi uyên ương bạc mệnh vừa lang bạt qua mưa gió tìm được đường về nhà.
Ướt sũng đứng ở huyền quan, nhìn thấy hai người phụ nữ tóc vàng nhếch nhác trong gương, tôi cười ngặt nghẽo, nàng thì chỉ nhìn tôi cười, ánh mắt như ẩn chứa tình ý, rồi đưa tay ra vuốt lại mấy lọn tóc dính trên mặt và cổ cho tôi.
Ngón tay rất lạnh, tóc cũng rất lạnh. Nhưng khi áp lên da thịt, lại mang theo một thứ gì đó khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!