Ngày thứ ba ở Trùng Khánh, tôi mở mắt ra và cảm nhận được mùa hè lại lặng lẽ lướt đến, đậu trên lưng mình.
Mùa hè ở San Francisco, trước khi tôi về nước, đã bị Thái Bình Dương nuốt chửng mất rồi. Nhưng Trùng Khánh cách Thái Bình Dương rất xa, chắc hẳn Thái Bình Dương không thể vươn tới được, dù sao thì nó cũng đâu có cái vòi dài như voi.
Sau khi thức dậy, tôi liếc qua dự báo thời tiết, nhiệt độ hiển thị 34 độ, chưa vượt quá 37, tôi thoáng yên tâm.
Nhưng lại chẳng biết rốt cuộc mình đang yên tâm vì điều gì. Bởi vì sau khi kéo rèm cửa ra, tôi nhìn thấy mặt trời đang từ từ bò lên cao, lòng có chút phiền muộn, nó đâu có hứa với tôi là hôm nay sẽ không lên đến 37 độ, có lẽ chuyện nhiệt độ không khí này cũng không phải một mình nó có thể quyết định được.
Thế là tôi vừa nhìn nó, vừa thương lượng với nó trong đầu, vừa suy nghĩ về món quà sinh nhật cho K tiểu thư. Cứ như thể tôi tin chắc rằng chỉ cần một lần nữa đi đến "The Bridge at Charing Cross", là có thể trăm phần trăm gặp lại K tiểu thư.
Thật ra, tôi có một món đồ muốn tặng K tiểu thư.
Nhưng con người vốn là một sinh vật giỏi nuốt lời. Ý tưởng này nảy ra trên đường từ Los Angeles về San Francisco, lúc ấy tôi đột nhiên rất muốn hút thuốc, liền ghé vào một cửa hàng tiện lợi, bị cô nhân viên "expired flower" lừa mua mười hộp thuốc lá "72", chắc là lúc đó vết thương chưa lành hẳn nên ai nói gì cũng nghe, thế là tôi nhận được một đôi nhẫn nghe có vẻ rất ý nghĩa. Sau đó, thuốc lá bị mẹ tôi hút sạch, mặc dù bà rất chê.
Đôi nhẫn thì được tôi giữ lại. Khi đến Golden Gate Bridge, tôi vốn định ném xuống biển coi như kỷ niệm kết thúc cho chuyến đi này. Nhưng lúc vung tay ném, tôi lại làm một động tác giả rất điêu luyện, một du khách bên cạnh vì thế mà cười đến ngã sấp mặt.
Cái động tác giả đó đã lừa được biển cả, và cũng tạm thời lừa được chính tôi. Khi rời khỏi cầu, tôi yên tâm thoải mái cất đôi nhẫn vào túi, sờ sờ chiếc vòng cổ đang áp trên xương quai xanh của mình..... Zoe.
Lúc ấy tôi nghĩ, hai chiếc nhẫn, ít nhất có một chiếc là thuộc về Zoe. Tôi không thể ném đi hết được.
Nếu gặp lại Zoe, tôi phải tặng nhẫn cho nàng.
Nhưng hôm nay, khi tôi thật sự gặp lại Zoe, biết nàng là K tiểu thư của Trùng Khánh, rồi lại lôi đôi nhẫn này ra, bỗng nhiên cảm thấy nó trông thật sự không đáng để tặng.
Trong lúc do dự, tôi nhớ đến một câu thành ngữ của Trung Quốc:
"Ngàn dặm tặng lông ngỗng, lễ mọn mà tình sâu." (Có lẽ, mọi món quà đều không nằm ở giá trị, mà ở đoạn đường người ta đi để mang nó đến.)
Từ Golden Gate đến Charing Cross Bridge, tôi nghĩ khoảng cách này hẳn đã đạt tiêu chuẩn "nghìn dặm tặng lông ngỗng". Ngay sau đó tôi lại nghĩ đến lời bài hát 《A Letter from Keanu Reeves》 "mỗi ngày viết thư tràn ngập 600 câu em yêu anh", thế là bất chấp mặt trời chói chang đang ngày một lên cao, tôi tất tả chạy xuống lầu, mang cả dép lê của khách sạn chạy qua hai con phố, tỉ mỉ lựa chọn bộ giấy và phong thư ưng ý nhất.
Phong thư có nền màu xanh biển, mở ra bên trong là giấy viết thư với mặt trái in hình một lớp tuyết xanh lam dày cộm.
Mùa hè tặng tuyết. Lỡ như tôi thật sự tặng đi, lúc K tiểu thư mở ra có cảm thấy mát mẻ hơn một chút không?
Lúc quay về, tôi mồ hôi nhễ nhại, sau lưng áo thun đã ướt đẫm. Mùi mồ hôi thật khó ngửi, thế là tôi đi tắm một cái, dùng sữa tắm hương hoa quế của khách sạn, mang theo một thân hương hoa quế thoang thoảng đi viết lá thư đính kèm đôi nhẫn.
Tôi quả quyết sẽ không viết "600 câu em yêu chị" trong thư.
Tôi nghĩ mối quan hệ giữa tôi và K tiểu thư vẫn chưa đến mức "em yêu chị"... Còn xa lắm.
Lúc này tôi vừa tắm xong, cả người bốc hơi nóng, mái tóc chưa khô hẳn vẫn đang nhỏ nước tong tong. Tôi sợ nước nhỏ lên giấy, nên ngồi bệt trên thảm, cúi người trên bàn trà để viết, tư thế thật vặn vẹo.
Nước cứ từng giọt, từng giọt chảy xuống, vừa lạnh, lại vừa nóng. Chẳng hiểu sao trong đầu tôi có biết bao nhiêu chuyện lộn xộn muốn nói, nhưng rất nhiều câu lại không thể nối thành dòng, chẳng thể hạ bút.
Cuối cùng, cô bạn học cũ Lý Duy Lệ nhắn tin nói rằng cô ấy đang thực tập ở Trùng Khánh, hẹn tôi ra ngoài ăn trưa.
Trên tờ giấy viết thư vẫn chỉ có một dòng duy nhất: K tiểu thư, Trùng Khánh nóng quá đi...
Chúng tôi hẹn nhau ăn lẩu.
Lúc gặp mặt, Lý Duy Lệ nhận ra tôi ngay lập tức. Cô ấy vẫn có chút hướng nội như ngày nào, khi nói chuyện với đồng nghiệp không dám nhìn thẳng vào mắt người ta.
Tôi ôm chầm lấy cô ấy, "Lâu rồi không gặp, bạn cũ."
Cô ấy ngượng ngùng đáp, "Đinh Lê, cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả."
Tôi cười rất vui, "Cậu cũng vậy mà." Sau đó, tôi gắp một miếng tôm viên từ nồi lẩu cay đang sôi sùng sục cho cô ấy, tôi nhớ cô ấy thích ăn cay. Rồi lại từ nồi lẩu vị chanh gắp một miếng " Ngọn đậu Hà Lan" đang rất thịnh hành ở đây, nếm thử một miếng, tôi cảm thấy mình vẫn không ưa nổi mùi vị của loại rau này, bèn hỏi cô ấy dạo này đang làm gì.
Cô ấy nói đang trong giai đoạn đầu kết nối một dự án phim ảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!