Chương 7: (Vô Đề)

Họ gặp nhau khi rạng đông vừa hé.

Đến giữa trưa, Phó Đinh Lê chỉ vừa dừng xe mua hai phần hamburger cùng một đôi bốt Martin, quay trở lại, nàng đã hỏi cô... một câu hỏi như thế.

Hai phần hamburger, đều là burger bò phô mai kiểu Mỹ đơn giản, nhưng một phần đi kèm Coca và khoai tây chiên, phần còn lại là sữa tươi và gà viên.

Đi cùng nhau thì phải chia sẻ đồ ăn, đây là bài học mà Phó Đinh Lê đã học được từ bà Kiều Lệ Phan từ thuở nhỏ. Cô vẫn luôn cho rằng, nửa phần gà viên cộng với nửa phần khoai tây chiên, sẽ ngon hơn rất nhiều so với một phần hoàn chỉnh. Cô đã quán triệt đạo lý này từ bé, và luôn ghi nhớ rằng, những thứ mỹ vị cần được chia sẻ, và những thứ được chia sẻ là mỹ vị nhất.

Trong đó, giới hạn cao nhất, chính là ký ức...

Chiếc vòng cổ đã nằm trong túi áo mấy tiếng đồng hồ vẫn lạnh lẽo, tựa như tay chân của Phó Đinh Lê trong mùa đông Thượng Hải, vĩnh viễn không thể nào sưởi ấm.

Trở lại căn phòng trọ, Phó Đinh Lê lại ném chiếc vòng cổ lên bức tượng điêu khắc chim bay, rồi đi đun nước nóng.

Lần đầu tiên dùng chiếc ấm đun nước cũ kỹ mà chủ nhà để lại, nước lạnh đã bắn tung tóe khắp người cô. Lại không biết chừng mực, cô đổ quá nhiều nước, nước sôi sùng sục trào ra ngoài. Phó Đinh Lê hoảng hốt đưa tay ra lấy ấm, liền bị bỏng một mụn nước.

Tiếc tiền mua thuốc mỡ, cũng chẳng có tâm trí xử lý, mụn nước vỡ, mủ chảy ra, vết thương nhiễm trùng sưng tấy, cuối cùng biến thành một vết nứt da vừa đau vừa ngứa. Mấy ngày trước mới đỡ hơn một chút, nhưng chỉ cần ra ngoài chịu lạnh, trở về cầm ly nước nóng vừa đun sôi, nó lại bắt đầu ngứa ngáy.

Đôi găng tay len màu nâu vẫn được đặt ngay ngắn trên bàn. Phó Đinh Lê do dự một lúc, rồi vẫn quyết định đeo vào. Ai có thể ngờ rằng, đôi găng tay do một đại minh tinh tặng, lại bị cô dùng để cách nhiệt khi cầm nước nóng?

Ánh mặt trời rực rỡ, rạng đông đã lùi xa. Nhưng đường ranh giới rõ ràng bên ngoài cửa sổ sẽ không dễ dàng biến mất, nó vắt ngang giữa những con hẻm cổ kính và những tòa nhà cao ốc lấp lánh. Phía bên kia ranh giới, là một Khổng Lê Diên hiện hữu ở khắp mọi nơi, là phòng làm việc có diện tích lớn gấp mười lăm lần căn phòng mà Phó Đinh Lê đã từng sở hữu.

Bên này ranh giới, chỉ có một mình Phó Đinh Lê.

Uống cạn ly nước nóng, cơ thể ấm lên được quá nửa. Phó Đinh Lê tháo găng tay, lấy điện thoại ra. Sau bữa tiệc hôm qua, cô đã được thêm vào nhóm WeChat của đoàn phim, lúc này trong nhóm đang thông báo lịch trình công việc của từng tổ. Cô lặng lẽ trả lời "Đã nhận", rồi thoát khỏi WeChat, mở album ảnh ra, nhìn chăm chú một hồi. Cơn gió lạnh không biết từ khe cửa chính hay cửa sổ lùa vào, thổi đến tai Phó Đinh Lê đau nhói. Cô thở ra một làn khói trắng.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa đông rộng lớn và hoang vu, và một tòa nhà nào đó đã hóa thành một chấm nhỏ bên ngoài ranh giới.

Album ảnh từng được đặt tên là "California", giờ đã không còn dấu vết, ngay cả trong mục "Đã xóa gần đây" cũng đã bị cô dọn sạch trước khi đến gara.

Cho tôi 30 triệu, tôi đảm bảo sẽ không hé nửa lời về mùa hè ở California, sẽ xóa sạch sẽ những tấm ảnh mà cô để lại.

Phó Đinh Lê căn bản không thể nào thốt ra những lời này. Bởi vì trước cả khi cái ý niệm ấy kịp nảy sinh, một con người khác trong cô đã xuất hiện, và xóa sạch tất cả những tấm ảnh.

Ký ức là giới hạn cao nhất của sự sẻ chia. Nhưng có những ký ức, càng sẻ chia, lại càng không thể kiểm soát. Và rồi, chúng chỉ có thể chôn vùi trong một cơ thể cô độc.

Phần hamburger thì lại khác, phải cùng nhau sẻ chia mới trở nên mỹ vị...

Ngày đầu tiên chính thức khởi quay, Phó Đinh Lê đã có mặt tại hiện trường.

Có lẽ vì mới khởi quay, không khí phim trường nồng nhiệt và tràn đầy hứng khởi. Sau khi đã làm quen trong bữa tiệc hôm qua, rất nhiều người đã chào hỏi Phó Đinh Lê. Ai nấy đều cầm trên tay một phần hamburger, bao bì màu nâu nhạt, miệng túi dán một miếng sticker in hình chân dung của Khổng Lê Diên đang trượt tuyết, đầu vẫn đội mũ bảo hiểm.

Là Khổng Lê Diên mời sao?

Phó Đinh Lê vừa nảy ra câu hỏi này, thì ở cách đó không xa, có người mơ màng nhìn thấy cô, rồi mắt sáng lên, vẫy tay chào. Cô cũng vẫy tay đáp lại. Người đó liền hớn hở chạy tới, dừng lại bên cạnh cô còn có chút thở hổn hển, gọi:

"Cô Phó!"

Rồi giơ cả hai phần hamburger trong tay lên, trừng mắt cố gắng phân biệt xem phần nào trông ngon hơn, rồi cẩn thận dúi phần mà cô ấy cho là ngon hơn vào tay Phó Đinh Lê.

Phó Đinh Lê bất giác cong mắt thành vầng trăng khuyết, "Không phải đều giống nhau sao?"

"Không giống nhau đâu ạ!"

Đó là Hạ Duyệt, nữ phụ có ít đất diễn trong phim, vừa tròn 18, mới ra mắt, một tân binh không thể mới hơn, đối với ai cũng giữ một sự nhiệt tình như nhau, gặp ai cũng gọi là "cô", "thầy". Chỉ là, cô gái này có chút ngơ ngác.

Hôm qua trong bữa tiệc, cô bé ngồi cạnh Phó Đinh Lê, vì quá căng thẳng mà không dám gắp thức ăn một lần nào. Sự tự nhiên mà Phó Đinh Lê được thừa hưởng từ bà Kiều Lệ Phan đã phát huy tác dụng. Bản thân cô vì ăn không ngon miệng, nên có thể nói chuyện phiếm vài câu với mọi người trên bàn. Nói chuyện xong, cô còn tiện tay xoay mâm thức ăn vài vòng cho Hạ Duyệt, để cô bé có thể gắp được đồ ăn. Suy đi nghĩ lại, Phó Đinh Lê gắp cho cô bé một miếng giò heo.

Ban đầu còn cảm thấy áy náy, gắp cho một cô em gái xinh đẹp như vậy một miếng giò heo hầm béo ngậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!