Chương 50: (Vô Đề)

"Chân của cô làm sao vậy?"

Tiếng gió đột nhiên trở nên rất lớn, cuốn đi những lời của Khổng Lê Diên, khiến chúng nhẹ bẫng, tựa một vệt khói bị chôn vùi trên mặt đất.

"Tôi..." Hoặc có lẽ là do Phó Đinh Lê đi lại quá gắng sức, vừa chống nạng vừa dừng lại, hơi thở có chút hổn hển, "Chỉ là không cẩn thận ngã từ trên thang lầu xuống, dây chằng bị giãn một chút, bác sĩ nói bó bột cố định hơn nửa tháng là sẽ khỏi thôi."

Nói rồi, Phó Đinh Lê nghỉ một hơi, chống đôi nạng xuống đất một cách cứng nhắc. Dồn sức bước qua một bước, cô mới lại ngẩng đầu, mỉm cười dịu dàng với Khổng Lê Diên giữa cơn gió.

"Không sao đâu, cô xem, mẹ tôi cũng đâu có xót tôi."

Phó Đinh Lê nghĩ mình đúng là tự làm tự chịu. Trước đây, mỗi lần đều là Khổng Lê Diên bước về phía cô.

Là nàng mời cô ăn một trăm chiếc hamburger, là nàng che cho cô chiếc ô đen giữa trận tuyết ngày Tết Dương lịch, là nàng cho người lái chiếc xe cũ của cô đến đón, là nàng trên đường đến Kanas chỉ duy nhất bước lên chiếc xe của cô, là nàng đêm giao thừa dắt một con bạch mã tìm thấy cô giữa cánh đồng tuyết trắng ở làng Hemu, là nàng trong đêm hạ chí mưa phùn, che chắn chiếc bánh sinh nhật thật kỹ còn bản thân lại ướt sũng xuất hiện trước cửa phòng trọ của cô...

Mà Phó Đinh Lê thì luôn chỉ hoang mang đứng chờ tại chỗ, thậm chí còn né tránh bước chân của Khổng Lê Diên.

Bây giờ, cuối cùng cũng đến lượt cô bước về phía nàng, như một cái giá phải trả muộn màng. Vì thế, mỗi một bước Phó Đinh Lê đi, đều thật khó nhọc, đều thật khó khăn chịu đựng.

Nhưng chung quy vẫn là không sao, không sao cả.

Thế nhưng Khổng Lê Diên vẫn không nỡ lòng để cô cứ chống nạng đi mãi như vậy, mà chậm rãi bước đến bên cạnh cô. Chiếc áo bệnh nhân trắng tinh trên người nàng bị gió thổi phồng lên, trông thật hư ảo.

"Ngã thế nào? Ngã hôm nào?"

Tuy là câu hỏi, nhưng ánh mắt nhìn Phó Đinh Lê của nàng lại rõ ràng mang một sự chắc chắn, không cần bàn cãi.

Khổng Lê Diên dừng lại trước mặt Phó Đinh Lê, chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình của nàng đổ xuống một bóng râm, gần như bao trùm lấy cả hai. Nó chao đảo trong gió, tựa một đám mây đen đang bắt cóc họ.

Phó Đinh Lê chống nạng, cúi người th* d*c một chút. Chưa kịp trả lời câu hỏi, một cơn gió lớn đã thổi tung mái tóc cô, vương cả lên cổ Khổng Lê Diên, phủ kín một bên mặt nàng.

Khổng Lê Diên đưa tay vuốt tóc cho cô, động tác rất nhẹ, rất khẽ, nhưng những ngón tay trắng lạnh lại run nhè nhẹ, truyền đến một nhiệt độ lạnh lẽo mà quen thuộc. Tựa như một câu nói trầm mặc "lâu rồi không gặp". Phó Đinh Lê ngửi thấy trên người đối phương có mùi hoa quế rất nhạt. Là mùi sữa tắm mà họ thường dùng ở làng Hemu.

Phó Đinh Lê cố gắng đứng vững, ngước mắt nhìn gương mặt không chút huyết sắc của Khổng Lê Diên, lặng lẽ nhìn một lúc. Rất lâu sau, cô lại mỉm cười, thản nhiên nói:

"Mấy hôm trước vội đến Los Angeles, xách vali từ tầng sáu đi xuống, không cầm chắc, thế là cả người lẫn vali cùng lăn xuống."

"Vì tôi?"

Khổng Lê Diên nhạy bén đưa ra câu hỏi. Nhưng không đợi Phó Đinh Lê trả lời, nàng lại tự mình lặp lại một lần nữa, "Vì tôi."

Một giọng điệu vô cùng khẳng định, dường như đã chắc chắn về câu trả lời. Sau đó, nàng lại thở dài, hơi cụp mắt xuống.

Lần lặp lại thứ ba, giọng nàng khàn khàn, pha chút nghẹn ngào: "Vì tôi."

"Là do tôi mua vé máy bay gấp quá, không liên quan đến cô." Phó Đinh Lê phủ nhận lời Khổng Lê Diên. Cô chống nạng như vậy có chút mệt, nhưng vẫn không chịu thả lỏng.

Chỉ hoang mang nghĩ, cuối cùng, cuối cùng, Phó Đinh Lê cuối cùng cũng để Khổng Lê Diên nhìn thấy mình.

Khổng Lê Diên không tiếp lời cô. Chỉ hơi cúi mắt, dùng tay đỡ lấy một nửa sức nặng cho Phó Đinh Lê.

Sự ồn ào của mọi người trong viện như bị giảm âm đi. Chỉ còn lại khoảng cách không gần không xa giữa họ, vừa vặn để cả hai cùng đứng trong bóng râm ấy. Gió lay động, hơi thở của họ cũng lay động, giao thoa, xoay tròn, xuyên qua thân thể xiêu vẹo của họ.

"Cô lại gầy đi rồi, trông mỏng manh như trang sách vậy," Phó Đinh Lê đột nhiên nói, "Chẳng lẽ người ở đây không cho cô ăn cơm à?"

Khổng Lê Diên cười, "Một ngày ba bữa đều có người giám sát, đủ cả rau thịt, còn có điểm tâm sau bữa ăn, ngon hơn ở Thượng Hải."

"Vậy thì tốt," Phó Đinh Lê cũng cười, "Tốt hơn tôi tưởng tượng, tôi cứ ngỡ nơi này là một nơi hung ác lắm."

"Nó đã sớm không còn là nơi như vậy nữa rồi." Khổng Lê Diên đỡ lấy Phó Đinh Lê, nhẹ nhàng hỏi, "Cô thì sao? Tại sao lại không ăn cơm tử tế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!