Chương 5: (Vô Đề)

Cho tôi 30 triệu, tôi đảm bảo sẽ không hé nửa lời về mùa hè ở Cali, sẽ xóa sạch những tấm ảnh mà cô để lại.

Nếu Phó Đinh Lê đủ trơ tráo, với hoàn cảnh hiện tại, cô hình như hoàn toàn có thể thốt ra những lời như vậy. Nhưng cô lại không phải loại người mặt dày đến thế. Trừ phi, cô thực sự không còn chút liêm sỉ nào nữa.

Gạt đi cái ý niệm hỗn loạn ấy, Phó Đinh Lê nhận ra: mình lại đang ngồi cùng người phụ nữ này trong xe.

Một chiếc G

-Wagon thuần đen, nội liễm, trầm mặc... Khi được Khổng Lê Diên từ từ lái tới, nó như mang theo một thứ cảm xúc hoang dại và phi lý, hoặc có lẽ, chỉ đơn thuần là hoang vu.

Khổng Lê Diên đang đưa cô về.

Cơn mưa bụi ẩm ướt tựa như một tấm màn nhung mờ ảo, trườn bò lên tấm kính chắn gió, tạo nên một lớp sương mù đặc quánh, khiến những ngọn đèn đường vàng lục bên ngoài nhòe đi thành những vầng sáng tròn trịa và mê hoặc.

"Phó Đinh Lê."

Ba chữ ấy vang lên bình thản và khinh mạn, hòa lẫn vào tiếng cần gạt nước lách tách. Thế nên Phó Đinh Lê đã không kịp phản ứng. Mãi cho đến khi cần gạt nước quét sạch tấm kính, quang cảnh rạng đông của thành phố bỗng chốc hiện ra rõ nét.

Cô hoàn hồn, ánh mắt từ chiếc cần gạt nước đang chuyển động, dời sang người phụ nữ bên cạnh.

Khổng Lê Diên đang lái xe, gò má nàng ẩn hiện trong ánh sáng vàng rực bên ngoài, chiếc cổ trắng đến gần như trong suốt lộ ra những đường gân xanh mờ nhạt. Dường như nàng chưa từng cất tiếng gọi cô.

Phó Đinh Lê như không có chuyện gì xảy ra mà dời tầm mắt, đầu tựa vào cửa sổ. Xe rẽ một khúc cua, vệt sáng vàng lục từ đèn đường từ từ trượt qua người cô, chảy đến cổ tay của Khổng Lê Diên đang đặt trên vô lăng. Nàng khẽ dịch tay, một lần nữa ẩn mình vào trong bóng tối.

"Thủy biên lê, là điềm tốt à?"

Lần này Phó Đinh Lê đã nghe rõ. Giọng Khổng Lê Diên có chút lười biếng, khiến người ta không khỏi suy đoán, vào thời điểm này mà nàng lại đến gara, rốt cuộc là để làm gì?

"Cây lê vốn ưa nước." Phó Đinh Lê suy nghĩ một chút, rồi vẫn giải thích, "Mẹ tôi lúc mang thai tôi rất thích ăn lê. Bà nói đặt cho tôi cái tên này, là hy vọng tôi có thể sống một cuộc đời sung túc, vui vẻ, cả đời không thiếu thốn, không bệnh tật, không đau thương, không tai ương."

Vừa hay gặp đèn đỏ, Khổng Lê Diên dừng xe. Cần gạt nước vội vã quét đi lớp mưa bụi dính nhớp, ngón tay nàng gõ nhẹ lên vô lăng vài cái, rồi nói:

"Là một cái tên hay."

"Tên của cô Khổng cũng rất hay." Phó Đinh Lê thờ ơ chọc nhẹ vào tấm kính cửa sổ, lớp kính bị mưa làm ướt tựa như một lớp màng mỏng không thể chọc thủng.

"Nếu không phải trời mưa, lúc này ngẩng đầu lên, hẳn là có thể thấy những cánh chim nhỏ lướt qua. "

Phó Đinh Lê nói chuyện xưa nay vẫn thích thêm thắt một vài từ hoa mỹ. Người khác đều nói "chim bay", nhưng cô lại thích nói "chim nhỏ". Giống như chỉ cần Phó Đinh Lê nói vậy, những cánh chim bay lượn trên đầu cô đều sẽ uyển chuyển và nhẹ nhàng hơn những con chim khác rất nhiều.

Bên ngoài, ánh mặt trời xám xịt như bị phủ một lớp sương mù. Trong xe im lặng một hồi, đèn đỏ chuyển sang xanh. Khổng Lê Diên im lặng hai giây, rồi lười biếng cười nhẹ. Nụ cười của nàng, dù chỉ là thoáng qua, vẫn mang một ma lực có thể hiến tế cả linh hồn người đối diện.

Xe lại lăn bánh trong mưa bụi. Nghe thấy tiếng cười ấy, Phó Đinh Lê chậm rãi quay sang, chóp mũi dường như thoảng qua một mùi khói thuốc như có như không.

Làm sao có thể là mùi khói thuốc được?

Phó Đinh Lê phủ nhận khứu giác đã mất đi hiệu lực của mình sau trận cảm nặng.

Khổng Lê Diên liếc nhìn cô một cái, tay trái đặt lên nút cửa sổ một giây, rồi lại thu về đặt lên vô lăng. Nàng thoáng thấy bàn tay cô đặt trên đầu gối, những ngón tay đã lạnh đến đỏ ửng.

"Sao không đeo găng tay?"

Phó Đinh Lê rụt lại những ngón tay đã cứng đờ, rút tấm thẻ gara mà mình vừa nhét vào túi trước khi lên xe ra, đặt lên phía trước.

"Cô Khổng hình như có để quên thứ gì đó trong găng tay. Tối nay tôi tình cờ không ngủ được, nên nghĩ mang đến trả cho cô."

Phó Đinh Lê nói vậy, rất khéo léo mà tỏ rõ: mình sớm đã không còn nhớ những chuyện ở California, cũng chưa từng biết, Khổng Lê Diên chính là người phụ nữ mà cô đã gặp bốn năm về trước. Cô nghĩ nàng hẳn sẽ hiểu ý mình.

Quả nhiên, Khổng Lê Diên "ừ" một tiếng. Phó Đinh Lê khẽ thở phào, cho rằng chuyện này đã kết thúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!