Nhiều năm về sau, mỗi khi trải qua những đêm hạ chí oi bức và ẩm ướt tương tự, Phó Đinh Lê vẫn sẽ nhớ đến đêm hạ chí năm 2022, rồi chìm vào một cảm xúc hối tiếc và day dứt khôn nguôi.
Cô cảm thấy, lúc đó cô hẳn là nên ôm Khổng Lê Diên chặt hơn một chút, mạnh hơn một chút, tốt nhất là khiến nàng ngày hôm sau không còn chút sức lực nào để rời khỏi nơi này. Hoặc là cấp tiến hơn, điên cuồng hơn một chút, là sau khi Khổng Lê Diên đã say ngủ, nhân lúc bình minh chưa ló dạng, nhân lúc đêm đen gió lớn... Dù cho có phải liều mạng, Phó Đinh Lê cũng muốn châm lên một ngọn lửa xanh biếc, lặng lẽ không một tiếng động, thiêu rụi tất cả thành một nắm tro tàn đỏ rực theo gió bay đi.
Tóm lại, đừng để cho mọi chuyện của ngày hôm sau xảy ra. Hoặc ít nhất, khi tất cả những chuyện đó xảy ra, đừng để bản thân mình rời khỏi Khổng Lê Diên.
Mặc dù lúc ấy, ngọn gió đêm đang đập vào khung cửa sổ cũ kỹ, loảng xoảng như một tín hiệu báo trước sự đổi thay, đã trao cho Phó Đinh Lê một trực giác vô cùng mãnh liệt.
Nếu đêm nay không ôm lấy Khổng Lê Diên, sau này cô nhất định sẽ chìm trong vô vàn hối hận, vô số lần muốn quay trở lại khoảnh khắc này, muốn ôm Khổng Lê Diên chặt hơn nữa. Giống như ở California, trong buổi hoàng hôn nhuốm màu huyết sắc, Phó Đinh Lê đã cảm nhận được cái trực giác mãnh liệt rằng họ sắp phải chia ly.
Nhưng lần này, Phó Đinh Lê của tuổi hai mươi lăm, chung quy vẫn không còn được như quá khứ, không còn sự trẻ trung và thẳng thắn, chung quy vẫn là sự nhút nhát và kìm nén.
Cô đã do dự suốt một phút đồng hồ, rồi mới nén lại hốc mắt đã nóng lên tự lúc nào, nhẹ nhàng dang rộng vòng tay không mấy lớn của mình, ôm lấy đôi vai gầy gò đến mức cộm người của Khổng Lê Diên.
Ngay giây phút nghe được câu "cô ôm tôi một cái đi", Phó Đinh Lê đã hoàn toàn mờ mịt, cô cố gắng mở to hai mắt. Nhưng vẫn không thể nào hiểu nổi Khổng Lê Diên đang co ro trong chiếc áo phông cũ kia, người phụ nữ này vẫn mờ ảo như mây khói.
Sau khoảnh khắc ấy, Phó Đinh Lê mấp máy đôi môi khô khốc, có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi.
Phó Đinh Lê muốn hỏi: sao cô lại ra nông nỗi này hả Khổng Lê Diên, hôm nay không phải là sinh nhật 29 tuổi của cô sao? Cũng muốn hỏi, Khổng Lê Diên, cô mạnh mẽ và toàn năng như vậy, rốt cuộc có chuyện gì có thể khiến cô trở nên như thế này?
Thậm chí còn muốn bất chấp tất cả mà nói, Khổng Lê Diên, cô muốn làm gì với tôi? Nếu cô muốn, nếu điều đó có thể khiến cô cảm thấy tốt hơn, thì chúng ta cứ làm đi, cùng lắm thì sau này trốn trốn tránh tránh, làm một đôi tình nhân lén lút không mấy quang minh chính đại.
Còn muốn nắm chặt lấy cổ tay Khổng Lê Diên, quả quyết mà nói, hay là chúng ta lại đến California đi, hoặc là lại đến Bắc Cương, đến làng Hemu, đến Trùng Khánh... Chỉ cần có thể làm cô vui, dù là đi đến bất kỳ mảnh đất nào trên thế giới này, tôi cũng cam tâm tình nguyện đi cùng cô một chuyến.
Nhưng Phó Đinh Lê gần như không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Gió đêm hiu hắt, bên ngoài tất cả đều là một màu đen kịt, gió lùa qua khe cửa sổ, thổi lay những tấm ảnh trên giá. Vì thế cô chỉ có thể suy nghĩ lung tung, chỉ có thể cố gắng thoát ra khỏi thân thể mình, từ trên cao nhìn xuống, nhìn hai bóng hình cuộn tròn trong một tấm chăn mỏng, nhìn hai con người như một giấc mộng tương phùng, và đều sinh ra vào ngày hạ chí.
Họ đều mặc những chiếc áo phông cũ mỏng manh, quấn lấy mùi sữa tắm rẻ tiền, đắp chung một tấm chăn mỏng màu xanh lam, tứ chi kề sát, đôi vai gầy guộc co ro, giống như hai con vật nhỏ trong đêm hè, cố chấp nép vào nhau để sưởi ấm.
Mái tóc đen quấn quýt vào nhau, không phân biệt được của ai. Hơi thở một nóng một lạnh cũng như thế.
Một cái ôm thầm lặng mà đau khổ, hài hòa mà tĩnh mịch, cố chấp vạn kiếp không lay chuyển.
Chóp mũi Phó Đinh Lê chạm vào trán nàng, lặng lẽ hít hà hương tóc thanh khiết của nàng; chóp mũi nàng vùi vào xương quai xanh của cô, như thể đang hấp thu một thứ hơi thở nào đó.
Cái ôm ngắn ngủi này, không còn giống như một khung hình trong điện ảnh dùng để làm nổi bật sự đối lập. Không có sự tương phản, chỉ có hai con người không mấy trong sạch, nhưng lại như vừa sống sót sau một tai nạn. Xung quanh tất cả, đều xoay tròn và lệch lạc trong cái ôm này.
Cho đến khi một tiếng động lớn và giòn giã vang lên từ ngoài cửa sổ, dường như là tiếng một chai thủy tinh bị ném vỡ từ trên cao.
Tiếng động làm Phó Đinh Lê giật mình, hơi ngẩng cằm.
Khổng Lê Diên không có phản ứng gì, vẫn vùi chóp mũi vào xương quai xanh gầy gò của cô, dường như đã đổ chút mồ hôi, gương mặt lấm tấm.
Ngay sau đó, một giọng nữ cao vút, gân cổ lên hét vọng tới, không biết từ tầng nào:
"Đồ khốn nạn! Bà đây yêu mày thì không được à!"
Tiếng hét khàn đặc ấy trong đêm hè tĩnh lặng càng thêm chói tai. Ngay lập tức, tiếng ngáy trong phòng bên đột nhiên im bặt. Tiếp theo là âm thanh cửa sổ loảng xoảng mở ra từ khắp các căn hộ, cùng những tiếng xì xào bàn tán dần trở nên ồn ào. Con hẻm nhỏ hẹp này vốn dĩ là thế, chỉ một câu nói nhiệt huyết cũng có thể trong chớp mắt khiến nó trở nên nhộn nhịp.
Phó Đinh Lê không muốn xem náo nhiệt, chỉ lặng lẽ nằm trên giường lắng nghe. Nhưng giọng nói mang theo tiếng nức nở ấy, nghe sao mà quen thuộc:
"Cút về đây! Đồ khốn nạn!"
Cùng với tiếng bước chân cộp cộp ngoài hành lang, giọng nữ đột nhiên chạy xuống dưới lầu, nghe có vẻ trống trải và xa hơn một chút.
Phó Đinh Lê mơ hồ nhận ra, đó là giọng của bà chủ tiệm cắt tóc.
Sau đó là tiếng bạt tai rất lớn, khiến cả khu nhà cũ bị bỏ hoang này xôn xao. Theo sau đó là một giọng nói có phần trầm và lí nhí, không phân biệt được nam nữ, chắc hẳn là cái "đồ khốn nạn" kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!