Chương 47: (Vô Đề)

Thì ra một câu nói đơn giản như "lâu rồi không gặp" lại có thể trở nên cụ thể và hữu hình đến thế.

Là gương mặt ướt đẫm của Khổng Lê Diên, là chiếc áo sơ mi kẻ caro kiểu Mỹ màu xanh lục đã nhàu nhĩ trên người nàng, là đôi môi nhạt đi sắc hồng, là vùng cổ trắng xanh lờ mờ hiện ra những mạch máu, là mùi mưa trần tục, mùi cồn và hương hoa quế thoang thoảng... và cả câu nói hết sức bình thường kia, "cô gầy đi."

Người đứng trước mặt cô lúc này, và nữ minh tinh luôn xuất hiện trên khắp các con phố lớn ngõ nhỏ, là hai người hoàn toàn khác biệt.

Phó Đinh Lê vốn nghĩ rằng, lâu như vậy không gặp, cô và Khổng Lê Diên sẽ trở nên xa cách. Có lẽ cô sẽ nói một câu "lâu rồi không gặp", hoặc "sinh nhật vui vẻ", những lời lẽ vô cùng thích hợp cho hoàn cảnh này. Nhưng ngay khoảnh khắc lời nói chực trào ra khỏi miệng, Phó Đinh Lê lại vô cớ không muốn nói. Thế là cô chỉ thở dài một hơi, nhẹ nhàng bước lên bậc thang, gọi tên nàng:

"Khổng Lê Diên."

Khổng Lê Diên hơi ngẩng cằm, dõi theo từng bước chân của Phó Đinh Lê đi lên. Ánh mắt nàng tựa như một tán ô ướt sũng, bên trong ẩn chứa những dòng cảm xúc đang trào dâng.

Phó Đinh Lê dừng lại ở ba bậc thang cuối cùng, một vị trí có thể nhìn thẳng vào Khổng Lê Diên đang ngồi dựa trước cửa.

"Công ty quản lý của cô không cho cô ăn cơm à?"

Ở một góc độ nào đó, câu nói này cũng có thể được xem như là "lâu rồi không gặp". Và sau câu nói ấy, Khổng Lê Diên cuối cùng cũng bật ra tiếng cười đầu tiên trong đêm nay. Vẫn nhẹ và mỏng manh như trước, tựa một áng mây sắp phiêu dạt đi mất.

"Vậy cô sẽ cho tôi ăn cơm chứ?"

"Cơm thì không có, nhưng bánh kem thì có đến hai cái." Phó Đinh Lê mỉm cười, giơ hai hộp bánh trên tay lên ra hiệu, rồi lại chỉ vào chiếc bánh mà Khổng Lê Diên mang đến, "Của cô còn một cái nữa mà?"

Họ dường như thân thuộc một cách lạ thường, giọng điệu trò chuyện cứ như thể dù có cách xa hai thế kỷ gặp lại, vẫn sẽ chắc chắn rằng chiếc bánh trong tay đối phương là dành cho mình.

"Ăn hết được mà, không phải có hai người sao."

Khổng Lê Diên gắng gượng đứng dậy từ mặt đất, động tác có phần chậm chạp, dường như còn chưa vững. Giây phút đứng lên, nàng loạng choạng va vào cánh cửa sắt, tạo ra một tiếng động lớn và giòn giã. Người va vào cửa lại chẳng hề phát ra tiếng động nào, chỉ dùng tay chống vào cửa, miễn cưỡng đứng dậy. Gương mặt nàng bị bóng tối của vành mũ che khuất, vùng xương quai xanh lộ ra trắng bệch như một tờ giấy mỏng manh, tựa hồ chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ tan.

Phó Đinh Lê cũng vội vã bước lên những bậc thang cuối cùng, theo bản năng đưa tay ra đỡ, nhưng rồi lại nhận ra cả hai tay mình đều đã bị bánh kem chiếm trọn.

Lúc này Khổng Lê Diên cũng đã đứng vững, nàng nghiêng đầu nhìn thấy hai hộp bánh trên tay Phó Đinh Lê, nét mặt ẩn dưới ánh đèn vàng úa lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

"Tôi không sao, vẫn đứng vững."

"Thật không sao chứ?" Phó Đinh Lê có chút hoài nghi. Giờ cô đã đứng gần hơn, có thể ngửi thấy mùi cồn nồng nặc trên người Khổng Lê Diên, Phó Đinh Lê hơi nhíu mày, "Không phải vừa mới livestream sinh nhật sao? Cô đã uống bao nhiêu vậy?"

Nói xong câu này, cô nhìn về phía Khổng Lê Diên. Ánh đèn hành lang chập chờn như một thước phim nhựa đang cháy, và giữa làn khói trắng lượn lờ, Khổng Lê Diên mỉm cười mơ hồ với cô.

"Cô đã xem livestream sinh nhật của tôi à?"

Sao trọng tâm lại bị bắt sang chuyện này? Phó Đinh Lê có chút không hài lòng với việc chuyển chủ đề, nhưng vẫn nói thật:

"Một người đồng nghiệp làm cùng ca ở cửa hàng tiện lợi rất thích cô. Tối nay cô ấy xem livestream trong cửa hàng, tôi cũng liếc qua vài lần."

"Đúng rồi," Phó Đinh Lê giơ miếng bánh nhỏ bên tay trái lên, đôi mắt hơi cong lại, "Đây là cô ấy tặng tôi đấy, dễ thương không?"

"Cô ấy thích cô à?" Khổng Lê Diên say đến mức không phân biệt được chủ ngữ, nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Phó Đinh Lê.

"Người ta thích cô chứ, là fan điện ảnh lâu năm của cô đấy. Rồi tình cờ biết tôi và cô cùng sinh nhật, cô bé ấy thấy đó là duyên phận nên đã tặng tôi một miếng bánh." Phó Đinh Lê kiên nhẫn giải thích.

"Đúng là trùng hợp thật," Khổng Lê Diên nói, rồi lại lặp lại câu hỏi, "Cô gái ấy thích cô sao?"

"Chắc là có," Phó Đinh Lê không tranh cãi với kẻ say, chỉ trả lời qua loa. Sau đó ngẩng đầu lên, lại thấy Khổng Lê Diên đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt níu chặt lấy cô. Phó Đinh Lê bất giác bật cười, dịu dàng nói thêm một câu, "Quan hệ đồng nghiệp của chúng tôi rất tốt, không thì sao cô ấy lại tặng tôi bánh chứ?"

"Cô ấy thích cô?" Đây là lần thứ ba Khổng Lê Diên hỏi.

"Không thích."

Phó Đinh Lê đáp một cách tùy tiện, Khổng Lê Diên cuối cùng cũng không hỏi nữa. Sau đó, Phó Đinh Lê đưa miếng bánh nhỏ cho Khổng Lê Diên, còn mình thì lục tìm chìa khóa trong túi để mở cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!