Chương 46: (Vô Đề)

Mãi cho đến ngày hạ chí của năm hai mươi lăm tuổi, Phó Đinh Lê mới bất ngờ nhận ra, cô và Khổng Lê Diên lại có cùng một ngày sinh.

Lúc này đã là ngày 21 tháng 6 năm 2022. Cô đã trở về từ Bắc Cương từ lâu, đang dạy một lớp điêu khắc thủ công sơ cấp tại một trung tâm đào tạo nghệ thuật tư nhân. Đối diện với cô là những gương mặt non nớt, trắng trẻo lớn lên ở Thượng Hải, những tâm hồn thuần tuý vẫn còn chưa nhuốm bụi trần.

Vì chỉ dạy lớp sơ cấp, nên khoảng thời gian Phó Đinh Lê cầm dao điêu khắc hầu như chỉ dùng để chỉ dẫn cho học viên những kỹ thuật cơ bản nhất. Hết tiết này qua tiết khác, cô thậm chí còn chưa tạc nên được một tác phẩm hoàn chỉnh nào.

Những dự định về xưởng điêu khắc Phó Đinh Lê từng ấp ủ, những ký ức về vai trò cố vấn mỹ thuật điêu khắc cho《Bão Tuyết Giữa Ban Ngày》, và tất cả mọi thứ liên quan đến Kanas... tất cả đều đã trôi tuột đi trong những tháng ngày tựa như một cú chuyển cảnh trong điện ảnh, xa xôi như thể đã là chuyện của kiếp trước.

Tháng ngày trôi đi tựa như một chiếc đồng hồ cát.

Và ngày trở về từ Bắc Cương, chính là hạt cát cuối cùng ở phần trên của chiếc đồng hồ ấy.

Khi hạt cát ấy lọt qua khe hở chật hẹp.

Tất cả đã chảy tràn sang phía bên kia, phân định một ranh giới rõ ràng.

Sau Tết, đoàn phim đẩy nhanh tiến độ, làm việc ngày đêm không nghỉ. Đến tháng tư, khi Kanas bước vào mùa tuyết tan, lớp tuyết dày và xốp mềm từng ôm lấy hai người trẻ tuổi nằm dài đón gió, đã tan thành nước, chảy vào hệ thống sông ngòi vô tận nơi biên cảnh. Rồi từ mặt nước, chúng lại bốc hơi, hòa vào không khí, trở thành những gì không thể chạm tới được nữa.

Toàn bộ những phân cảnh về "bão tuyết" đều đã quay xong.

Chuyến đi đến Bắc Cương lần này chính thức khép lại. Từ cuối tháng Giêng đến đầu tháng Tư, Phó Đinh Lê đã ở lại đây trọn vẹn hơn hai tháng. Khoảng thời gian này trôi nhanh hơn cô tưởng rất nhiều, đặc biệt là từ sau Tết, guồng quay phim ảnh ngày đêm đã ép nén tất cả thành những mảnh ký ức kỳ lạ.

Là Khổng Lê Diên của ngày mùng ba Tết vội vã quay về, là Khổng Lê Diên dạo bước trên tuyết trắng mênh mang, là Khổng Lê Diên diễn chung với những diễn viên mới vừa gia nhập đoàn phim, là Khổng Lê Diên mỉm cười nhận phỏng vấn của truyền thông Bắc Cương, là Khổng Lê Diên mời cả đoàn phim uống trà sữa nóng, là Khổng Lê Diên ngồi lặng giữa đêm lộng gió, ngửa mặt bên cạnh chiếc xe mặc cho gió táp vào mặt, và rồi bị Phó Đinh Lê bắt gặp.

Là Khổng Lê Diên, người đã dần trở nên nhạt nhòa giữa những tiếng gọi "A Ương", khiến Phó Đinh Lê chỉ có thể âm thầm gọi tên nàng trong lòng hết lần này đến lần khác... "Khổng Lê Diên"...

Tại sao tất cả những mảnh ký ức này đều chỉ có Khổng Lê Diên? Phó Đinh Lê cũng muốn biết lắm chứ. Tại sao khi đã trở về Thượng Hải, lúc hồi tưởng lại mọi chuyện ở Bắc Cương, những hình ảnh cô có thể nhớ lại chỉ gói gọn trong một mình nàng?

Khi Phó Đinh Lê đang hoàn thiện những chi tiết cuối cùng cho tác phẩm chim bay trong phòng, thì ngoài cửa sổ, giữa nền tuyết trắng trải dài vô tận, là Khổng Lê Diên đang thong thả dạo bước.

Đêm Giao thừa, khi cô đang ở làng Hemu, là Khổng Lê Diên đã dắt một con bạch mã tìm đến cô. Cũng trong đêm đó, khi cô thỏa thích cưỡi con bạch mã, từ tầm nhìn trên cao lộng gió nơi biên thùy, Phó Đinh Lê đã trông thấy nàng đứng giữa một vùng tuyết trắng bao la, tay châm một điếu thuốc mờ ảo, trở thành tâm điểm của cả khung cảnh.

Vào giây phút đầu tiên của năm Nhâm Dần, cô đã chúc nàng thuận buồm xuôi gió, và giữa ánh pháo hoa rực trời, nàng vẫn như thường lệ, nhẹ nhàng xoa sau gáy cô, dùng ánh mắt mà Phó Đinh Lê không tài nào hiểu nổi, nói:

"Năm mới vui vẻ."

Đêm trước ngày cả đoàn trở về Thượng Hải, Phó Đinh Lê cảm thấy tim mình đập quá nhanh, quá loạn, bèn khoác một chiếc áo dày sụ rồi ra ngoài, và lại bắt gặp Khổng Lê Diên.

Đó hình như là ngày 3 tháng Tư.

Phó Đinh Lê nhớ mình đã mơ màng liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, rồi cẩn thận vén chăn bước xuống giường. Cô lang thang không mục đích trên con đường phủ một lớp tuyết mỏng, cứ thế đi mãi cho đến bờ hồ, nơi từng quay một phân cảnh quan trọng.

Tuyết đã tan quá nửa, những tảng đá bên hồ đã lộ ra màu xám xịt, có chút cộm chân. Đây đã là mùa du lịch thấp điểm ở Kanas, lại thêm một đêm vắng lặng thế này, Phó Đinh Lê ngỡ rằng sẽ chẳng có ai rảnh rỗi như mình. Vì vậy, bước chân cô có phần mạnh bạo, làm sỏi đá dưới chân kêu lên lạo xạo.

Nhưng chưa kịp đến nơi, cô đã thấy bên bờ hồ êm đềm, cạnh bìa rừng cao lớn và sẫm tối, có một bóng người đang đứng trên một tảng đá không mấy bằng phẳng nhưng lại khá cao, lặng lẽ nhìn về phía cô. Ánh trăng và mặt hồ sóng sánh quyện vào nhau, soi tỏ người phụ nữ trong chiếc áo phao. Gương mặt nhàn nhạt của nàng như khựng lại một giây khi nhận ra cô. Một làn khói trắng mỏng manh chậm rãi phả ra từ đôi môi đỏ.

Sao giờ này Khổng Lê Diên lại ở đây?

Phó Đinh Lê có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn từ từ bước tới, chủ động cất lời trêu chọc:

"Cô Khổng không phải lại trốn ở đây hút thuốc đấy chứ?"

Khổng Lê Diên đang ở vị trí cao hơn, từ trên nhìn xuống khi Phó Đinh Lê lại gần, rồi một nụ cười thoáng hiện giữa làn khói mờ ảo.

"Ra ngắm sao thôi."

Tin được mới lạ. Phó Đinh Lê thầm nghĩ, cúi đầu như vậy thì ngắm sao kiểu gì? Nhưng cô không nói ra, chỉ phối hợp ngẩng đầu lên, nhìn vào những đám mây đen kịt giữa màn đêm và nói:

"Sao ở đây đẹp thật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!