"Trả lại cho cô, thuận buồm xuôi gió."
Bước ra khỏi bệnh viện, Khổng Lê Diên lại một lần nữa nhớ về câu nói ấy. Dòng xe và người qua lại như thủy triều ồ ạt vây lấy nàng từ bốn phía. Lê Kiều đang tựa vào một chiếc xe bán tải, dõi theo bóng nàng, khuôn mặt mờ ảo, tâm sự nặng nề.
Vừa mới đây thôi, cô gái trẻ ấy lại một lần nữa lịm đi vì kiệt sức. Bên cạnh, một cô y tá tóc vàng, khuôn mặt cũng mờ ảo, bình tĩnh thông báo với Khổng Lê Diên:
Mẹ của cô gái này sắp đến rồi.
Khổng Lê Diên khẽ cúi đầu cảm ơn. Mái tóc ướt đẫm và nhuốm máu của nàng rũ xuống bên gáy. Có lẽ dáng vẻ của nàng lúc này trông thảm hại như một cảnh trong phim thảm họa, nhưng nàng đã chẳng còn gì để mất nữa.
Sắc trắng của bệnh viện lúc nào cũng giống như một vụ mưu sát được thiết kế tỉ mỉ. Khổng Lê Diên ngồi trong phòng bệnh dưới ánh đèn trắng toát, vùng eo bụng được quấn mấy lớp gạc đã thấm máu. Mọi thứ trước mắt nàng tựa như ảo ảnh của những ngọn lửa trắng khiến người ta say xe, những ngọn lửa độc địa đang l**m láp đôi mắt nàng, biến tất cả thành một khoảng hư vô sau vụ nổ.
Nàng đã quá quen thuộc với trạng thái bệnh tật này, nhưng nàng không cảm thấy đau. Nàng chỉ bình tĩnh nhìn lại cô gái trẻ đang nằm trên giường bệnh, thầm nghĩ: đây sẽ là câu nói cuối cùng của nàng và cô ấy sao?
Khi nằm trên giường bệnh, đôi mắt màu nâu nhạt xinh đẹp của người ấy đã được mi mắt che lại. Gương mặt vốn luôn mỹ lệ, dịu dàng và ngây thơ, giờ đây vì mất máu quá nhiều mà trở nên trắng bệch, u tối. Mi mắt dưới phiếm một sắc đỏ xám bệnh tật.
Khổng Lê Diên nhìn gương mặt trẻ trung, ngây thơ trên giường bệnh, hy vọng mình có thể ghi nhớ gương mặt này lâu hơn, rõ ràng hơn một chút.
Nàng buông tay đang đè lên vết thương ở bụng, những ngón tay có chút không kiểm soát được mà run rẩy, nhưng nàng chỉ lạnh lùng coi như không thấy, từ từ nắm lấy bàn tay của người ấy.
Bộ đồ bệnh nhân rất rộng, khoác lên thân hình gầy gò, mất máu của cô, giống như một chiếc lồng trắng toát, lạnh lẽo. Cổ tay trong tay nàng lạnh đến thấu xương, phảng phất như cả bầu nhiệt huyết của con người này đã bị rút cạn hoàn toàn.
Vết thương trên đốt ngón áp út đã được băng gạc quấn kỹ, chỉ lờ mờ lộ ra một chút vết máu.
Khổng Lê Diên nhìn chăm chú hồi lâu, đến khi phát hiện vệt máu thấm ra từ băng gạc đang từ từ lan rộng, nàng đột ngột ý thức được mình đã dùng sức không đúng, điều này không chính xác, cũng không bình thường.
Thế là nàng lại nhẹ nhàng đặt tay người kia xuống giường.
Khi nàng buông tay ra, vệt đỏ trên băng gạc cũng không lan rộng thêm nữa. Ảo ảnh của những ngọn lửa trắng trước mắt làm nhận thức của nàng trở nên trì độn:
Cô ấy không phải là nàng, cô ấy sẽ biết đau.
"Cô sẽ nhớ tôi chứ?"
Khổng Lê Diên nhớ mình đã từng để lại câu nói này, nhưng lại không rõ đó có phải là lời của mình hay không. Sáng sớm hôm sau, nàng kéo lê bộ quần áo rách nát nhuốm máu, bước ra khỏi bệnh viện. Giữa dòng người hối hả, nàng trông thấy Lê Kiều.
Lê Kiều đứng giữa cơn gió lớn, nhiệt tình vẫy tay với nàng. Khổng Lê Diên nghe thấy người ấy gọi lớn tên mình:
"Zoe!"
Cơn gió trong khoảnh khắc khoét rỗng cơ thể nàng thành một đường hầm hiện thực và tĩnh mịch, gào thét, trống rỗng thổi qua.
Khổng Lê Diên vững vàng bước đi trong buổi sớm mai màu huyết dụ, bên gáy vẫn còn nhớ như in cảm giác hơi thở nhuốm máu của người kia chảy tràn trên da thịt mình, rất nóng, rất ẩm ướt, giống như một sự dây dưa đậm đặc đến chết không phai.
Bình minh từng bước trỗi dậy, kéo cái bóng mờ ảo của Khổng Lê Diên thành một vệt máu triền miên, lưu luyến. Sau này, mỗi khi gặp lại một buổi sớm mai như vậy, nàng luôn hoảng hốt nghĩ rằng, vệt máu này dường như vĩnh viễn không thể xóa nhòa, một đầu ở vết thương nơi eo bụng nàng, còn đầu kia, ở vết sẹo trên đốt ngón áp út của người kia.
Và bây giờ, vết thương của nàng như đang từ từ khép lại trong mấy bước chân chậm rãi này, khiến Khổng Lê Diên gần như có cảm giác của một người ngoài cuộc, không chắc kẻ đã trải qua cuộc hành trình điên cuồng này có phải là mình hay không.
Ngồi vào chiếc xe bán tải màu đỏ cũ kỹ, gỉ sét, Khổng Lê Diên lấy ra bao thuốc lá đã bị đè bẹp dúm dó trên giường. Trước vụ tai nạn, nàng mơ hồ nhớ bên trong còn lại năm, sáu điếu. Sau vụ tai nạn, bao thuốc này vẫn còn nằm trong túi chiếc áo sơ mi đã rách toạc cả phần eo bụng, đó cũng đã là một kỳ tích đáng nể.
Chỉ còn lại một điếu, nhăn nhúm, cũ kỹ và bẩn thỉu, thậm chí còn dính vết máu không rõ của ai, có thể là của nàng, cũng có thể là của người kia.
Nhưng đều không quan trọng.
Nàng gần như không còn chút sức lực nào để giơ tay lên châm thuốc. Sau đó lại s* s**ng, phát hiện trên người mình không có bất kỳ chiếc bật lửa nào.
Đúng rồi, nàng dùng bộ não tối tăm như bị lửa thiêu của mình, trì trệ nhớ lại một chuyện.
"Bật lửa tôi đem đi cầm rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!