Chương 43: (Vô Đề)

Đã lâu không gặp.

Phó Đinh Lê đột nhiên muốn nói những lời này. Nhưng lại không thích hợp cho lắm. Ngày 28 tháng Chạp mới được nghỉ, Khổng Lê Diên cũng là tối 27 mới rời khỏi Kanas.

Bây giờ là 30 Tết, ở giữa mới chưa đầy ba ngày trời, mà họ đã như cửu biệt trùng phùng.

Mặc cho ngay cả cái ngày họ thật sự cửu biệt trùng phùng, cô cũng chưa từng nói một câu "đã lâu không gặp".

"Sao vẫn còn hút bao thuốc này?"

Gió rào rào thổi qua, Phó Đinh Lê liếc thấy điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay của Khổng Lê Diên. Đầu thuốc chỉ vừa kịp đỏ lên một chút, gió nhẹ đi thì nó cũng nhanh chóng lụi tàn.

Thân thuốc thon dài trắng muốt, đầu lọc màu tím nhạt.

Cô nhớ rất rõ, đây hẳn là bao thuốc cô mua ở siêu thị nhỏ gần đây, mười bảy đồng tám hào, chủ quán không có tiền lẻ, còn thối lại cho cô hai cái khẩu trang.

"Ở đoàn phim không hút được, vẫn luôn để trong túi, hôm nay vừa hay lấy ra."

Khổng Lê Diên vẫn mặc chiếc áo phao mà Phó Đinh Lê tìm cho nàng hôm đó, nhưng hẳn là đã được giặt giũ cẩn thận, trông sạch sẽ hơn so với mấy ngày trước.

"Cũng phải, đừng lãng phí, dù sao cũng là mười bảy đồng tám hào mà." Phó Đinh Lê nói.

Sau đó, cô đá mấy cục tuyết, lại hạ giọng hỏi: "Sao cô đột nhiên quay lại vậy? Không phải mới đi hôm qua sao?"

"Về có chút việc."

Giữa trời tuyết lớn dắt một con ngựa trắng vượt núi băng sông cũng không phải chuyện dễ dàng gì, thế nên sự chú ý của Khổng Lê Diên đều đặt cả vào con ngựa trắng.

Nàng chỉ nói ngắn gọn như vậy, rồi liếc cô một cái: "Cô đang yên đang lành, ăn Tết sao lại một mình nằm ở đây?"

"Nằm ở đây vui mà." Phó Đinh Lê thành thật nói, "Vốn cũng định đi rồi."

"Bạn cùng phòng của cô về rồi à?"

"Cô ấy về ăn Tết, ra giêng mới quay lại."

"Vậy sao cô không về ăn Tết?"

"Dù sao về cũng chỉ có một mình, không có gì đáng để về. Còn cô? Không về sao?"

Con ngựa trắng đá văng một mảng tuyết. Khổng Lê Diên lại dùng sức kéo nó lại. Sau một khoảng lặng dài trong không gian, nàng mới chậm rãi trả lời:

"Không có gì đáng để về, cũng không muốn về."

Phó Đinh Lê gật đầu trong tiếng gió, không hỏi tiếp "tại sao không muốn về", chỉ dẫm lên nền tuyết sột soạt đi tới, đăm đăm nhìn con ngựa trắng trong tay Khổng Lê Diên.

Bầu trời lúc này mang một màu xanh băng pha chút xám, bao trùm cả cánh đồng tuyết như một vùng đất cấm của thần linh, không một người thứ ba nào có thể đặt chân đến.

Con ngựa trắng trong tay Khổng Lê Diên trông vô cùng thuần khiết. Móng ngựa vững chãi trên nền tuyết, lông mượt mà, cơ bắp săn chắc, được trang trí bằng một dải lụa đỏ tươi. Đôi mắt đen của nó rất trong và sáng, dùng từ "thần thái phi dương" để hình dung cũng không quá.

Giống như một vị khách từ trời xuống, người dắt ngựa cũng vậy.

Thấy Phó Đinh Lê chủ động tiến lại gần, Khổng Lê Diên dường như cười nhẹ một cái, rồi lại rất phối hợp mà dắt ngựa về phía cô. Đầu ngựa rướn tới, suýt nữa thì chạm vào mặt Phó Đinh Lê.

Gió trong nháy mắt mang theo hơi ấm thổi qua. Phó Đinh Lê cũng không biết mình gan dạ từ đâu ra, không hề né tránh, mà đối diện thẳng với con ngựa trắng đầy tinh thần.

Sức sống tươi mới lan tỏa giữa cánh đồng tuyết lạnh băng.

Phó Đinh Lê bị đầu ngựa dụi vào làm cong mắt cười, rồi từ từ đưa tay ra, xoa xoa tấm lưng mượt mà của con ngựa trắng, sau đó nghiêng đầu nhìn Khổng Lê Diên, có chút tò mò hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!