Thực ra, làng Hemu đã rất gần Kanas. Chỉ là ngôi làng mà đoàn phim chọn làm cứ điểm lại nằm ở một vị trí xa hơn về phía bắc.
Hai nơi được nối với nhau bởi một con đường quốc lộ uốn lượn, khúc khuỷu, ngăn cách bởi cả một dòng sông băng. Không khí lạnh buốt không ngừng khuấy động, phía trên những ngọn núi tuyết là một bầu trời băng giá thường trực một màu xanh ngắt.
Nơi đoàn phim đóng quân là một góc tương đối hẻo lánh của Kanas. Nhà cửa thấp bé, dân cư thưa thớt, du khách cũng không đông đúc như những ngôi làng du lịch khác trong khu vực.
Nơi này đã là biên cảnh, đi thêm một chút về phía bắc nữa sẽ là địa phận của những quốc gia hoàn toàn xa lạ.
Trong đêm đầu tiên vừa từ làng Hemu đến đây, Phó Đinh Lê bỗng cảm thấy toàn thân đau nhức.
Như thể liều thuốc đặc hiệu của ba ngày qua đột ngột hết hạn, và mọi tế bào trong cơ thể cô đều quay về trạng thái tổn thương sau giá lạnh.
Mỗi một đốt xương đều chực chờ tan rã. Dường như chúng đang bất chấp sự ngăn cản của cô, dùng hết sức lực mà hoài niệm về trận bão tuyết kia, gào thét trong đau đớn.
Suốt cả một đêm, Phó Đinh Lê gần như không ngủ được. Trằn trọc mãi, cô vốn định khoác áo ra ngoài ngâm mình trong nước nóng.
Nhưng khi nghiêng người, cô lại thấy trên chiếc giường bên cạnh có người đang nằm.
Cô không ở một mình. Đoàn phim đã xếp cô ở cùng phòng với một đồng nghiệp trong tổ mỹ thuật.
Người đồng nghiệp đã ngủ say, cô không thể gây ra động tĩnh quá lớn giữa đêm khuya.
Thế là cô cứ khoác áo, ngồi bên mép giường suốt một đêm. Cứ gắng gượng như vậy cho đến hừng đông, nhìn ánh ban mai xuyên qua khe hở của dãy núi tuyết, từng chút một rắc lên sườn núi, tưới đẫm đỉnh tuyết trắng xóa.
Hóa ra, bình minh ở nơi này đẹp đến thế, như một thứ chất lỏng trong veo và tinh khiết.
Phó Đinh Lê chống cằm ngây người bên mép giường. Chờ đến khi trời sáng hẳn, người đồng nghiệp mới lật chăn, mơ màng trở mình xuống giường.
Cô lôi vali ra, lấy khối điêu khắc bằng thạch cao trắng được lót ở dưới cùng, rồi tìm ra con dao điêu khắc đã được cất giữ cẩn thận nhưng đã lâu không cầm đến.
Cô ngồi bên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ, không biết ngày đêm mà ôm lấy tác phẩm. Cứ ngồi như vậy suốt mấy ngày liền.
Mãi cho đến khi đoàn phim chính thức khai máy, và đám đông phóng viên, truyền thông vây quanh mỗi ngày đã vãn đi rất nhiều, Phó Đinh Lê mới buông xuống chú chim đang bay trong tay mình, giờ đã trở nên tinh xảo hơn.
Phần cánh chim đã được thêm vào rất nhiều đường cong vút bay về phía trước, lại điểm thêm những đường nét tựa cát chảy trong không khí. Tác phẩm trở nên mượt mà, tinh tế mà không hề rườm rà, càng làm nổi bật vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của xương cánh.
Chỉ còn thiếu bước tô màu cuối cùng. Phó Đinh Lê dự định sẽ về Thượng Hải rồi tiếp tục.
Người đồng nghiệp tò mò ngó qua, hỏi cô đây là gì, trông không giống tác phẩm cho bộ phim lần này.
Phó Đinh Lê chỉ ngáp một cái, nằm dang tay dang chân thành hình chữ Đại trên chiếc giường đơn, híp mắt cười nói, đây là một tác phẩm cũ của mình, muốn nhân cơ hội này hoàn thiện thêm một vài chi tiết.
Người đồng nghiệp cầm lên ngắm một lúc, rồi cẩn thận đặt xuống, đứng bên cửa sổ chán chường nhìn ra ngoài khoảng tuyết trắng xóa, giọng điệu như đang cảm thán:
"Cô Khổng lại bắt đầu đi qua đi lại trên tuyết rồi, chuyên nghiệp thật đấy."
Phó Đinh Lê nằm trên giường không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ trở mình, lẩm bẩm:
"Cô ấy không phải vẫn luôn như vậy sao?"
Phó Đinh Lê đã biết, đây là thói quen của Khổng Lê Diên khi nghiền ngẫm cảm xúc nhân vật, chỉ khi hoàn toàn hòa mình vào bối cảnh mà nhân vật đang ở, nàng mới có thể xử lý những chuyển biến nội tâm ở tầng sâu hơn.
Người đồng nghiệp trêu chọc đáp: "Cũng phải, ngày nào cũng xem cô Khổng đi qua đi lại thế này, tôi chỉ ước mình là giám khảo giải Kim Mã, Kim Tượng để trao thẳng giải cho cô ấy luôn cho rồi!"
Phó Đinh Lê nhắm mắt, ngáp một cái, rồi chỉ cười mà không nói thêm gì. Dù cho trong lòng cô, Khổng Lê Diên đã sớm giành được giải thưởng cao quý nhất rồi.
Cô bất giác nghĩ, vai diễn Lý Dặc đã là một nhân vật xứng đáng với giải thưởng cao nhất.
Nhưng cô cảm thấy mình không thể nói những lời chắc nịch như vậy, cứ như thể mối quan hệ của cô và Khổng Lê Diên thân thiết lắm không bằng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!