Chương 40: (Vô Đề)

GözelsənHóa ra, ngả mình trên nền tuyết lại là một trải nghiệm tự do và thư thái đến thế.

Phó Đinh Lê thậm chí còn muốn lăn một vòng cho thỏa thích.

Nhưng cơn lười biếng níu cô lại. Cô dang rộng hai tay, mở bung lồng ngực, cảm giác như cả cơ thể đang tan vào đất mẹ bao la, hồn hậu.

Cùng với Khổng Lê Diên.

Giờ khắc này, gió trên cánh đồng tuyết rất lớn, đủ để cuốn phăng hơi thở của cả hai, thổi tan chúng đến mọi ngóc ngách trên địa cầu. Vì thế Phó Đinh Lê chợt nghĩ, có lẽ ở phía bên kia của trái đất, cũng đang có một nơi nào đó trải qua một ngày dài đằng đẵng.

"Phó Đinh Lê."

Giọng của Khổng Lê Diên nghe thật trống trải, tan loãng giữa không gian. Điều đó khiến Phó Đinh Lê đột nhiên nhận ra, hóa ra khi nằm giữa một cánh đồng tuyết mênh mông và rộng lớn, việc được gọi tên lại là một điều vừa xa xôi mà cũng thật gần gũi.

"A? Sao thế?" Cô chẳng hề thấy lạnh, dù đang nằm giữa tuyết. Phó Đinh Lê đăm đăm nhìn vào màu trắng đến vô tận của cánh đồng tuyết, bỗng dưng khao khát có thể gói ghém cả vùng đất này mang đi.

"Nhìn tuyết lâu quá sẽ bị chứng quáng tuyết đấy." Lời nhắc nhở của Khổng Lê Diên theo gió bay đến bên tai Phó Đinh Lê.

"A—" Phó Đinh Lê đáp lại một cách lơ đãng, "Bị thì bị thôi, cứ để tôi nằm thêm một lát nữa đã."

Câu nói ấy bị tiếng gió hỗn loạn nuốt chửng. Cô không chắc Khổng Lê Diên có nghe thấy hay không. Nhưng ngay sau đó, đôi mắt vốn đã đau âm ỉ vì men rượu của Phó Đinh Lê bỗng nhói lên một cái.

Chẳng vì lý do gì, tầm nhìn nhòe đi, như thể trái đất bao la đang trừng phạt sự nhỏ bé của cô.

Phó Đinh Lê khó chịu chớp mắt mấy cái, nước mắt không tự chủ được mà dần dần ứa ra, cố gắng xoa dịu sự nhức mỏi.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại nghe thấy tiếng Khổng Lê Diên bật cười giữa tiếng gió rít gào.

Cứ như thể việc mắt cô bị đau là một chuyện gì đó vô cùng buồn cười đối với nàng vậy. Phó Đinh Lê quệt đi vệt nước mắt vừa tràn ra, hơi nheo mắt lại, khiến tầm nhìn càng thêm mờ mịt.

Ngay sau đó, là những tiếng sột soạt. Phó Đinh Lê vừa hơi nghiêng mắt thì một lòng bàn tay ấm nóng đã ập đến, dịu dàng phủ lên mí mắt. Cô ngơ ngác chớp nhẹ, gần như có thể cảm nhận được hàng mi yếu ớt của mình đang lướt qua lòng bàn tay mềm mại ấy.

Phó Đinh Lê nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ, tan vào trong gió, đến từ Khổng Lê Diên bên cạnh.

"Vậy ra cô cũng có lúc khác biệt, chút đau này mà cũng không chịu nổi."

Đó là câu trả lời cho chủ đề về "chứng quáng tuyết" lúc trước. Rồi nàng lại hỏi:

"Mắt cô còn đau không?"

"Tôi đỡ hơn một chút rồi." Phó Đinh Lê có thể cảm nhận được mùi hương hoa quế thoang thoảng trong lòng bàn tay nàng, "Nhưng sao cô biết mắt tôi sẽ đau?"

"Đêm qua chính cô nói, uống nhiều rượu vào là mắt sẽ dễ bị đau."

"Đêm qua... tôi say rồi. Bất kể là lời tôi nói hay việc tôi làm, cô đều không cần để tâm đâu." Phó Đinh Lê chủ động nói.

"Thật không?"

"Thật mà."

"Để sau hãy nói." Khổng Lê Diên không cho một câu trả lời chắc chắn. Giọng nàng vốn đã mơ hồ giữa tiếng gió gào thét như trống trận.

Phó Đinh Lê có thể cảm nhận được những giọt nước mắt mặn chát không thể kiểm soát của mình đang thấm dần vào da thịt Khổng Lê Diên, tựa như một cuộc dung hợp đổi xương thay cốt.

"Hôm qua có phải tôi đã nói với cô là muốn đi cáp treo không?"

"Cáp treo không đi được, đường bộ chưa thông đâu." Khổng Lê Diên thở dài một hơi.

"Cũng không sao, thật ra tôi cũng không đặc biệt muốn đi." Phó Đinh Lê giải thích, "Là hôm qua nghe Amat nói, có thể ngồi cáp treo ngắm bình minh và hoàng hôn để giết thời gian."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!