Chương 4: (Vô Đề)

Đôi găng tay ấy, thực chất, là một tấm thẻ thông hành dẫn đến một gara tư nhân.

Phó Đinh Lê lần theo địa chỉ được in trên đó: một khu gara cho thuê tập trung. Tấm thẻ màu xám tro, với tên và dãy số 334 độc quyền được ép kim vàng óng, chính là chiếc chìa khóa để một lần nữa tìm thấy Khổng Lê Diên.

Trong tất cả những viễn cảnh tái ngộ mà Phó Đinh Lê từng mường tượng, dù kịch tính, khoa trương hay thực tế đến đâu, cũng chưa từng có một kết cục nào lại lấy dãy số 334 làm cảnh đặc tả. Tựa như cô cũng chưa từng nghĩ rằng, Khổng Lê Diên sẽ đường đột cưỡi một con bạch mã, tái xuất trong cuộc đời cô vào lúc cô đang chìm trong túng quẫn và thất vọng nhất.

Nhưng sau cùng, Phó Đinh Lê vẫn có thể đoán được ý đồ của Khổng Lê Diên – nàng muốn cô đi tìm nàng.

Người phụ nữ của bốn năm về trước tại California đột ngột xuất hiện. Họ đã từng có những tiếp xúc khăng khít và thân mật nhất, từng trải qua một hành trình phiêu lưu táo bạo nhất... Mùa hè bỏng cháy chỉ vỏn vẹn ba ngày ba đêm ấy, đối với một đại minh tinh như Khổng Lê Diên mà nói, đủ để trở thành một quả bom nổ chậm mang tên quá khứ.

Và việc quản lý hình ảnh trước công chúng chính là công việc của Khổng Lê Diên.

Phó Đinh Lê khắc ghi lời dặn này, và tự nhiên cũng hiểu rằng, sự hiện diện của mình đối với nàng không phải là một chuyện tốt. Cho nên, Khổng Lê Diên phải đảm bảo quả bom này sẽ không phát nổ. Bằng cách nào? Đương nhiên là phải gặp mặt ở một nơi kín đáo và an toàn, rồi mới có thể tính đến bước tiếp theo.

Có thể là uy h**p, cũng có thể là dụ dỗ.

Phó Đinh Lê hiểu rõ những lẽ thường này, cũng thấu tỏ cho tình thế của Khổng Lê Diên. Nhưng một nỗi kháng cự và bức bối mơ hồ cứ len lỏi trong lòng. Dường như, mọi chuyện vốn không nên diễn ra theo cách này.

Về đến nhà, Phó Đinh Lê ném tấm thẻ lên bàn, thờ ơ gọi cho mẹ mình, bà Kiều Lệ Phan. Ô cửa kính khổng lồ phủ một lớp sương mờ lạnh lẽo, phản chiếu gương mặt tái nhợt, mỏi mệt của cô, cùng với khu phố cũ ồn ào, đan xen phía sau.

Khu phố cũ ấy là một đường ranh giới vô hình nhưng sắc lẹm, phân chia hai quang cảnh đối lập của thành phố. Bên kia đường, là một Thượng Hải hoa lệ với ánh đèn không bao giờ tắt, như một viễn cảnh của tương lai. Còn bên này, là những con hẻm nhỏ âm u, tăm tối ẩn mình trong góc khuất, nhưng cũng là Thượng Hải.

Đó là hình ảnh thu nhỏ của vô số những thành phố đang phát triển vũ bão – đa diện, vụn vỡ, nhưng lại phân hóa rạch ròi.

Trước đây, Phó Đinh Lê từng sống một cuộc đời thênh thang và rực rỡ, yêu cảm giác mỗi sớm mai thức dậy liền có ánh nắng tinh khôi ghé vào lưng. Cô yêu việc sưu tập những chiếc xe cổ, hễ thời tiết đẹp là lại tùy hứng chọn một chiếc mình thích, bật lên thứ âm nhạc phiêu lãng, đặt bên cạnh một bó hoa tươi vừa được chở từ vùng núi xa xôi về, rồi cứ thế thong dong lái xe, cảm thấy cả thế giới này đều thuộc về mình.

Ngay cả khi vừa về Thượng Hải, Phó Đinh Lê cũng có thể thuê ngay một phòng làm việc rộng 300 mét vuông ở trung tâm thành phố mà không cần đắn đo. Khi ấy, cô chưa từng để tâm đến sự tồn tại của cái đường ranh giới này.

Còn bây giờ, sống trong căn phòng trọ tù túng với ánh đèn vàng vọt, những khe cửa lùa gió, đến ổ khóa cũng phải vừa kéo chặt cửa vừa vặn mới mở được, Phó Đinh Lê mới muộn màng nhận ra: thì ra, ranh giới ấy trước nay vẫn luôn rõ ràng đến thế.

Điêu khắc là một cuộc chơi đốt tiền. Không có vốn liếng từ gia đình thì rất khó để theo đuổi. Cô đã đi trên con đường nghệ thuật thuần túy này suốt mười năm, nào ngờ cơ nghiệp gia đình nói sụp là sụp, còn gánh trên vai món nợ khổng lồ, khó lòng dựa vào sức mình để bước tiếp. Huống hồ, sau khi rút vốn khỏi phòng làm việc sắp khai trương, Phó Đinh Lê đã nảy sinh mâu thuẫn với những người bạn cũ từng chung vốn, cuộc sống vốn đã không dễ dàng, lại còn phải lo cho bà Kiều Lệ Phan đang mang nợ ở nước ngoài.

Ban đầu, bà Kiều Lệ Phan còn giấu cô chuyện đầu tư thất bại, không biết xoay sở ở đâu ra một khoản tiền để làm đường lui cho cô, để cô an tâm về nước mở phòng làm việc. Khi Phó Đinh Lê biết tin thì đã về nước được một thời gian, cô không thể nào để mẹ mình một mình gánh nợ, còn mình thì ở Thượng Hải đốt tiền theo đuổi ước mơ.

Thế là cô quyết đoán rút vốn, bán hết những chiếc xe đứng tên mình cùng căn nhà trong nước, gom toàn bộ tiền gửi cho mẹ. Dù cho bà có gào lên trong điện thoại:

"Mẹ bị điên mới dùng mấy đồng bạc lẻ của con để trả nợ cho mẹ. Phòng làm việc của con sắp khai trương, lúc này rút vốn thì đám đối tác kia nhìn con thế nào? Con học nghệ thuật mười mấy năm, không có cái phòng làm việc ấy thì ở trong nước sống kiểu gì? Bán nhà rồi thì ở đâu? Ra đường ăn mày à? Hay định đi tạc tượng đất ở vỉa hè, hay vào nhà hàng nhặt rau cho người ta?"

Phó Đinh Lê cũng không chút khách khí mà đáp trả: "Con mới là điên khi cứ thế bị mẹ lừa về đây. Thật sự để mẹ một mình gánh nợ ở bên ngoài, còn con thì về nước mở phòng làm việc, ở nhà cao cửa rộng, lái xe đi chơi khắp nơi sao? Người ngoài mà biết, họ chẳng đâm sau lưng con mới là lạ"

Xe và nhà đều là vật ngoài thân. Phó Đinh Lê cho rằng mình mới 24, tuổi trẻ, có tay có chân có ước mơ, thì chẳng có gì phải sợ hãi.

Nhưng hơn hai mươi năm sống trong nhung lụa, không thiếu thốn thứ gì, cũng chưa từng nếm trải khổ đau. Không ai dạy Phó Đinh Lê phải đối mặt với một căn phòng trọ cách âm tồi tệ đến mức có thể nghe thấy tiếng ngáy của phòng bên cạnh và tiếng la hét của lũ trẻ dưới lầu; một nơi không có thang máy, phải leo bộ sáu tầng mới tới, nước nóng thì chảy chậm, áp lực nước lại yếu...

Cùng với mùa đông dài đằng đẵng và giá buốt đến tận xương của Thượng Hải, và hàng trăm bộ hồ sơ xin việc gửi đi không một lời hồi âm.

Có lẽ vì đang bận rộn xoay xở, giọng bà Kiều Lệ Phan trong điện thoại nghe có vẻ mệt mỏi, nói chưa được vài câu đã vội cúp máy.

Phó Đinh Lê cực kỳ sợ lạnh.

Mùa đông không có máy sưởi thật khó để vượt qua, là đôi tay đôi chân sao ngủ mãi cũng không ấm lên được, là cơ thể phải co quắp lại mới có thể miễn cưỡng duy trì thân nhiệt.

Và cả những giấc mơ mệt mỏi mà sống động đến lạ thường.

Trong mơ là thứ âm nhạc phiêu lãng phát ra từ chiếc radio trên chiếc xe cổ, là những ngón tay cô khẽ gõ theo nhịp trống trên cửa sổ, là ánh hoàng hôn 36 độ C của California...

Là trong cơn mơ màng, một làn khói quen thuộc mà phiêu đãng, và khi làn khói ấy từ từ tan ra, là người phụ nữ đang gối đầu lên eo Phó Đinh Lê, mái tóc đen dài thẳng mượt xõa trên làn da. Hơi thở ấm nóng phả đều bên hông, những ngón tay lười biếng mân mê mái tóc vàng óng của cô.

Và sau một nụ hôn nhẹ nhàng, là thứ hơi thở thấm đẫm vào từng kẽ hở trên da thịt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!