Hộp miếng dán giữ nhiệt tuy quẫn bách ấy cuối cùng cũng được nữ chủ nhà cười hiền hậu đón nhận. Cũng như hoàn cảnh khó khăn hiện tại của họ, dù không có một xu dính túi, họ vẫn được gia chủ thết đãi một bữa thịnh soạn với thịt dê mới xẻ, những miếng thịt còn bốc khói nghi ngút. Đi làm khách mà đeo khẩu trang là một cử chỉ bất lịch sự. Sau khi xác định bữa tối hôm ấy chỉ có cư dân địa phương và hai vị khách du lịch trọ tại nhà Amat, Khổng Lê Diên đã tháo khẩu trang, thoải mái để lộ khuôn mặt với nụ cười rộng mở nơi khóe môi.
Đôi mắt của Amat và bạn bè chủ nhà đều sáng rỡ, bà nắm lấy tay Khổng Lê Diên, dưới sự hướng dẫn của con gái chủ nhà
- Amat Saliha
- cất lên một từ tiếng Hán đầy ngượng nghịu:
"Xinh... đẹp."
Hai vị khách du lịch ngoại quốc rõ ràng nhạy bén hơn người dân địa phương, lập tức nhận ra Khổng Lê Diên, không kìm được tiếng kinh ngạc. Họ vội che miệng, mặt mày hớn hở với lấy điện thoại, rồi thất vọng khi phát hiện nó đã hết pin. Ngay lúc ấy, họ đối diện với một đôi mắt hơi cong, thân thiện và dịu dàng.
Đôi mắt ấy dưới ánh nến mờ ảo đang chăm chú nhìn họ. Đôi gò má đầy đặn, con ngươi nâu nhạt như đang nhảy múa dưới ánh lửa bập bùng. Chúng như ẩn chứa vẻ đẹp hoang dại của người Kazakh bản địa, nhưng lại được làm dịu đi bởi làn da hơi tái và nụ cười luôn thường trực trên môi, toát lên một sức sống âm thầm mà bền bỉ. Ngay cả khi ngồi cạnh Khổng Lê Diên, đôi mắt ấy cũng không hề bị lu mờ.
Hai vị khách liếc nhìn nhau, thầm hiểu đối phương cũng có chung suy nghĩ. Khi họ quay lại, chủ nhân của đôi mắt ấy đã nhanh nhẹn đến bên, mỉm cười và đưa ngón tay lên môi: "Suỵt... Hành trình lần này của cô Khổng không công khai, nhờ hai chị giữ kín giúp nhé?"
Vốn tưởng rằng một người như vậy, sẽ có giọng nói trong trẻo và mềm mại.
Nhưng ngoài dự đoán là, chủ nhân của đôi mắt này có lẽ là bị bệnh, giọng nói khàn và trầm hơn tưởng tượng, nhưng nghe lại rất thoải mái.
Giống như một con chim nhỏ vừa thoát khỏi thương tổn, đang từ từ chữa lành sinh mệnh.
Trong đó một vị du khách khi nhìn thấy con chim trên chiếc áo choàng mà người này mặc, không nhịn được mà nghĩ như vậy. Cô là một nhà văn, lần này đến Bắc Cương cũng là để thu thập tư liệu, đối với những người tương đối đặc biệt gặp được trong cuộc sống, đều vô cùng để ý.
"Được, được!" Người khách kia mê mẩn vì tiếng "chị" ấy, cười hớn hở: "Chúng tôi sẽ giữ bí mật."
Đôi mắt kia lại mỉm cười nhìn vị khách nọ, khiến cô không đành lòng chối từ, đành gật đầu đồng ý. Chủ nhân của đôi mắt thở phào nhẹ nhõm, nói lời cảm ơn rồi quay về bên Saliha, dùng thứ tiếng Kazakh trúc trắc để trò chuyện. Đến đoạn nào đó, cô bật cười vui vẻ, đôi mắt lại cong thành hình lưỡi liềm.
"Thì ra là người Kazakh sao?" Vị khách nhà văn thầm nghĩ.
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói phủ nhận kết luận của cô: "Cô ấy không phải người Kazakh."
Vị khách giật mình, nhận ra mình đã vô tình nhìn chằm chằm người phụ nữ trẻ ấy. Khi cô đảo mắt, phát hiện Khổng Lê Diên đang ngồi bên cạnh, trong góc khuất ánh nến, nửa người chìm trong bóng tối, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ trẻ đang nói chuyện rôm rả giữa hai .
Vì một lý do nào đó, Khổng Lê Diên
- vốn luôn là tâm điểm trong đám đông
- đêm nay lại cam tâm tình nguyện ngồi trong góc, giấu đi khí chất nổi bật và mãnh liệt của mình, dường như mang một sự thanh thản lạ thường.
Vị khách chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy Khổng Lê Diên cười khẽ trong ánh sáng mờ ảo, giọng nhẹ nhàng:
"Đây là một đôi mắt đặc biệt khó quên, có phải không?"
Không biết đó là câu hỏi hay chỉ là một lời tự sự.
"Tôi nghĩ vậy." Vị khách đáp, dù nghĩ rằng cô ấy không cần câu trả lời.
Du khách chú ý đến Khổng Lê Diên sau khi cô nói xong, cười một tiếng, sau đó lại rũ hàng mi dày rủ xuống, giọng không chút cảm xúc: "Tôi nghĩ, cô đừng nên nhớ thì hơn."
"Sao cơ?" Vị khách không hiểu, nhưng rồi lại nghĩ, phải chăng Khổng Lê Diên cũng đang nhắc mình đừng tiết lộ chuyện họ ở đây? Nhưng cứ có cảm giác không phải, bởi câu nói ấy dường như ẩn chứa một sự bài ngoại khó nắm bắt, hay chỉ là ảo giác của bản thân?
"Đây là trợ lý của cô sao?" Vị khách hỏi.
"Không phải." Khổng Lê Diên ngẩng lên, đáy mắt bình thản, nở một nụ cười nhạt: "Đương nhiên chúng tôi là bạn."
Phó Đinh Lê cảm thấy họ đã hoàn toàn hòa nhập vào bữa tối hôm ấy. Ít nhất trong đêm đó, họ như đang ở trong một tổ ấm vừa ấm áp vừa có chút bài xích
- một thế giới đào nguyên tách biệt, nơi ánh sáng chói chang không thể với tới. Họ là hai kẻ ngoại lai, được chủ nhà chiêu đãi bằng sự nhiệt tình như lửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!