Đêm đông Bắc Cương, là một thứ giá lạnh đông cứng trong xương tủy, đến cả kẽ xương cũng lùa vào khí băng. Trước khi đến Bắc Cương, Phó Đinh Lê đã luôn nghe Kiều Lệ Phan nói như vậy.
Sau khi đã hiểu chuyện hơn một chút, cô hỏi Kiều Lệ Phan, tại sao đã rời Bắc Cương nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn vương vấn một nơi giá lạnh đến thế.
Kiều Lệ Phan lúc đó đã uống chút rượu, khoác một tấm chăn nhung đỏ thẫm thêu hoa văn dân tộc ấm áp, xoa đầu cô hai cái, sau đó thẳng tay ném tấm chăn nhung lên đầu cô, bao bọc Phó Đinh Lê lại, có chút phiền muộn mà nói:
"Con đi rồi sẽ biết."
Khi đó Phó Đinh Lê đội tấm chăn nhung phảng phất mùi cồn nhàn nhạt, cảm thấy không hiểu, cảm thấy những lời này quá trừu tượng, rất giống như những đạo lý mà người lớn thuận miệng nói để đối phó với trẻ con.
Sau này, giữa những thăng trầm, cô hồi tưởng lại, khu vực có vĩ độ Bắc từ 43 độ 90 phút trở lên là Bắc Cương, cô tổng cộng đã đặt chân đến ba lần.
Một lần đi lạc trong tuyết Bắc Cương; một lần cưỡi một con ngựa nhỏ màu nâu cọ trong tuyết Bắc Cương; một lần cùng một người phụ nữ bị mắc kẹt trong một ngôi làng nhỏ ở Bắc Cương.
Cùng là đêm đông Bắc Cương, cùng là sự giá lạnh xâm nhập vào da thịt.
Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất luôn là lần thứ ba. Phó Đinh Lê trước sau vẫn nhớ chiếc chăn nhung khoác trên người mình.
Cùng với thứ hơi thở hòa quyện giữa không khí hiền hòa của địa phương, mùi hoa quế nhàn nhạt của sữa tắm và mùi nước giặt quần áo trên những bộ quần áo cũ của mình, vừa thanh mát vừa triền miên. Sau này Phó Đinh Lê đã nhiều lần cố gắng tái tạo lại mùi hương này, nhưng đều cảm thấy không bằng được đêm Bắc Cương ấy.
Cũng một lần nữa nhờ vào hiệu ứng Proust, những gì Phó Đinh Lê có thể lặp đi lặp lại nhớ lại, cũng không còn là thứ giá lạnh thấu xương, khiến cô nhìn thôi đã thấy sợ.
"Còn lạnh không?"
Những đoạn phim ngắn vừa chân thực vừa kỳ quái, trong căn phòng cũ kỹ tối tăm và mờ ảo phát ra thứ ánh sáng mỏng manh, soi rọi hai khuôn mặt trẻ trung và nhợt nhạt, tựa như một cuộc vây quét hấp hối.
"Không lạnh."
Phó Đinh Lê nói, cô thật sự không cảm thấy quá lạnh, sự chú ý gần như đã bị cốt truyện của bộ phim hút vào.
Cốt truyện của "Đông Bạo" xung đột chồng chất, tình cảm được thể hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn, phong cách quay phim lại rất đặc sắc, rất có thể chiếm đoạt tầm mắt.
"Thật sao?"
Giọng nói mềm mại và lười biếng của người phụ nữ, từ vai trái của Phó Đinh Lê bay đến bên tai, hơi thở giống như một đám mây tán loạn, gần như tan thành những hạt mưa bụi, chui vào xương quai xanh của cô.
"Đương nhiên là thật rồi, tự dưng lừa cô làm gì."
Trí nhớ của cơ thể dường như vĩnh cửu hơn cả não bộ. Khổng Lê Diên đã tựa vào vai cô lâu như vậy, Phó Đinh Lê thế mà lại không còn một chút không quen.
Mặc dù ban đầu, cô đối với yêu cầu "Để tôi dựa một lát" cảm thấy rất bất ngờ.
Nhưng cảm xúc bất ngờ này chỉ kéo dài một giây, bởi vì ngay giây tiếp theo, cô nhớ lại những tin nhắn trong nhóm WeChat, nhớ lại hôm nay từ trạm cứu trợ tỉnh lại sau khi hạ sốt, Khổng Lê Diên dường như chưa từng nghỉ ngơi.
Không phải là lại bắt đầu sốt rồi chứ?
"Cô không phải lại sốt rồi chứ? Thuốc hạ sốt đã uống chưa?" Nghĩ đến đây, tim Phó Đinh Lê lại đập mạnh một cái, sau đó theo bản năng vươn tay ra, sờ trán người bên cạnh.
Khổng Lê Diên không phản kháng, cũng không né tránh, chỉ lười biếng cười một tiếng.
Tay Phó Đinh Lê rơi xuống trán Khổng Lê Diên, thân nhiệt hòa vào nhau.
Cô phát hiện bàn tay mình vào mùa đông chưa bao giờ ấm lên được, bây giờ thế mà nóng hổi.
Nhưng cũng may Khổng Lê Diên không sốt lại nữa. Thể chất của người phụ nữ này quả thật rất thần kỳ, bất kể là khả năng chống chịu đau đớn hay bệnh tật, đều khác hẳn người thường.
Phó Đinh Lê nhẹ nhàng thở ra, rút tay lại vào trong chăn, tầm mắt cũng từ Khổng Lê Diên trên vai mình, lại một lần nữa trở về màn hình điện thoại nhỏ bé.
Ánh sáng tối tăm, vô tình liếc qua, lại bị thứ gì đó lóe lên một cái. Ánh mắt dừng lại một giây, phát hiện đó là sợi dây chuyền bạc tinh xảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!