Chương 34: (Vô Đề)

Phó Đinh Lê chìm vào một giấc mơ dài và phức tạp. Có lúc cô mơ thấy mình vẫn còn ở California, lê tấm thân đầy thương tích cà nhắc xuất viện. Người phụ nữ mặc chiếc áo thun rộng thùng thình của cô, cưỡi một chiếc mô tô, ném cho cô một chiếc mũ bảo hiểm. Cô đội mũ lên, ngồi vững trên chiếc xe cao lớn, ôm chặt lấy eo nàng.

Họ thật sự đã trở thành một cặp đôi liều mạng, rong ruổi khắp thế giới rồi trở về Thượng Hải khi cả hai đều đã ngoài ba mươi.

Cô mở một xưởng điêu khắc tuy không đông khách nhưng lại tự do tự tại. Cô vẫn trẻ trung và ngây thơ như thuở nào, chỉ làm những việc mình thích, dẫu cho tất cả có bị thiêu rụi thành tro tàn xanh trắng, cũng không thể đốt cháy được trái tim tuổi trẻ bằng phẳng ấy. Người phụ nữ đã trở thành một nữ diễn viên nhà nhà đều biết, cứ đóng một bộ phim là lại đoạt một giải thưởng.

Nàng vẫn nồng nàn và tự do như ở California, vẫn thích loại thuốc lá vị rượu vang đỏ, và vẫn thích không một lời báo trước mà ép cô xuống, trao cho cô một nụ hôn mãnh liệt.

Ban đầu họ yêu nhau trong lén lút, sau đó lại yêu nhau cuồng nhiệt, không một chút do dự, mặc kệ những lời chửi rủa và bình luận trên mạng, mặc kệ cả thế giới này kỳ thị đồng tính. Giống như nhân vật chính trong phim, chỉ cần sống hết mình là đủ.

Đến tối, họ lái chiếc xe cổ đi hóng gió. Nàng nhận một cuộc điện thoại, nói rằng vai diễn trong bộ phim tiếp theo đã bị đổi người. Sau đó nữa họ chia tay rồi lại tái hợp, không hiểu sao càng yêu càng tệ đi, cuối cùng chia tay trên một con đường quốc lộ rộng lớn. Cô nhặt một hòn đá lên, điên cuồng ném vào xe, rồi vỡ đầu chảy máu nằm giữa đường, nói rằng thế giới này thật nhỏ bé, đến một đôi tình nhân cũng không dung chứa nổi.

Có lúc cô lại mơ thấy gia đình mình vẫn phá sản, mẹ cô vẫn nợ nần chồng chất, cô vẫn phải sống trong một khu phố cũ nát, và gặp được một người phụ nữ mặc áo sơ mi caro xanh lá và giày vải.

Người phụ nữ lái một chiếc xe tải, hút một điếu thuốc nhàu nát, mái tóc dài buộc hờ hững, vừa uể oải vừa phiêu diêu.

Chiếc xe tải ì ạch chạy qua, người phụ nữ quay đầu lại, nhìn cô. Cô cười gọi nàng là "A Ương", rồi leo lên xe, lao đi trên con đường quốc lộ hoang vắng, giữa những trận tuyết rơi không ngớt.

Họ yêu nhau trên chiếc ghế trước chật hẹp của chiếc xe tải. Cuối cùng, A Ương chết trong một trận bão tuyết. Cô nằm trong tuyết rất lâu, nhìn những bông tuyết trắng xóa phủ lên mặt mình.

Trong lòng cô thầm nghĩ, thế giới này thật bao la, nhưng bầu trời lại không dung chứa nổi một đôi tình nhân.

Phó Đinh Lê đột nhiên mở mắt, tim đập nhanh như trống dồn. Những câu chuyện hỗn loạn phức tạp như một cơn lốc xoáy, khuấy đảo tâm trí Phó Đinh Lê thành một mớ hỗn độn.

Hai giấc mơ này vô cùng chân thật, nhưng đều không có kết cục tốt đẹp, giày vò đến mức khi tỉnh lại Phó Đinh Lê như sắp thiếu oxy, tầm nhìn có chút không rõ ràng.

Trong cơn bừng tỉnh, cô mở to mắt, đối diện với chiếc đèn sợi đốt cũ kỹ, chớp tắt.

Cô nhận ra trước mắt không phải là con đường quốc lộ rộng lớn của mùa hè, cũng không phải những bông tuyết dày đặc đang ập đến từ bốn phương tám hướng.

Ánh đèn sợi đốt trước mắt nhòe đi thành bóng chồng, cô thất thần nhìn một lúc lâu.

Thầm nghĩ sao hai giấc mơ này không có cái nào có kết cục tốt đẹp vậy? Lại nghĩ, nếu phải chọn một con đường để đi, rốt cuộc mình sẽ chọn con đường nào?

"Ồ? Tỉnh rồi à?"

Một giọng nữ xa lạ, cao vút vang lên bên tai, xé tan những dấu chấm hỏi mơ màng ấy.

Phó Đinh Lê hơi nghiêng đầu, trong cơn mơ màng chỉ thấy một bóng người trắng mờ đứng bên giường.

Giây tiếp theo cô chỉ cảm thấy đau, toàn thân đều đau.

Cơn đau dày đặc, như có những ngọn lửa độc ác lượn lờ, không kiêng nể gì mà chui vào từ kẽ xương, khiến cả sống lưng cô tê dại.

"Đau."

Phó Đinh Lê chỉ nói được một chữ, đã cảm thấy môi mình khô khốc như mảnh ruộng nứt nẻ.

"Đau chứ, bị tổn thương do giá lạnh đương nhiên là đau rồi. Giữa trời băng tuyết, nhiệt độ âm bao nhiêu độ, áo khoác của mình cũng cởi ra cõng một người bệnh sốt cao đi bộ hai cây số, lại còn kéo được người ta ra ngoài thật, đúng là Lôi Phong sống thời nay ha."

Giọng phụ nữ mang theo vẻ trêu chọc, cứ lơ lửng bên giường cô, câu được câu không truyền đến. Ngoài ra, còn có những tiếng leng keng lách cách.

Phó Đinh Lê cảm thấy cổ họng mình như bị lửa thiêu. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ tên đang đung đưa trên chiếc áo blouse trắng đã bạc màu. Bóng chồng dần dần hội tụ, tâm trí dần ổn định lại, rơi xuống ba chữ rõ ràng "Mục Trì Tuyết" trông có vẻ là bảng tên của bác sĩ.

Hai giấc mơ vớ vẩn, theo ba chữ chân thật trước mắt mà ngày càng trôi xa, ngày càng vỡ vụn.

Phó Đinh Lê cảm thấy mình thật hồ đồ.

Cưỡi mô tô trở thành cặp đôi liều mạng, chưa bao giờ là cô và Khổng Lê Diên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!