Mùa hè, dường như luôn là một mùa cháy bỏng và kéo dài đến lạ thường. Nó tựa một que pháo hoa khổng lồ với thời hạn ba tháng, để rồi sau này khi hồi tưởng lại, ký ức luôn ngập tràn trong một thứ ánh sáng trắng kỳ lạ.
Và sinh nhật của Phó Đinh Lê lại rơi vào đúng ngày dài nhất trong mùa hè đằng đẵng ấy. Cô tin rằng, đó chính là phần bền bỉ nhất, chịu được lửa nhất của que pháo hoa kia.
Ngày 21 tháng 6, ngày hạ chí.
Vào ngày này, mặt trời sẽ không một chút do dự mà di chuyển đến vị trí xa nhất về phía Bắc trong một năm.
Thế là cả Bắc bán cầu rộng lớn sẽ đón chào một ngày có ban ngày dài nhất..... Đây là điều mà Kiều Lệ Phan đã dạy cho cô vào sinh nhật năm sáu tuổi.
Thế là cô biết được, sinh nhật của mình mỗi năm đều là ngày có ban ngày dài nhất trên toàn thế giới. Dù sao thì đối với một cô bé sáu tuổi, nửa vòng trái đất đã là cả thế giới rồi.
Sau này cô mới biết, không phải năm nào ngày 21 tháng 6 cũng là hạ chí. Hạ chí là một ngày thất thường, có khi đến sớm, có khi đến muộn một ngày.
Nhưng điều đó không ngăn cản được việc Phó Đinh Lê rất yêu ngày sinh nhật của mình. Cô nghĩ, sự ra đời của một sinh mệnh trên trái đất, vốn dĩ đã là một sự kiện đáng để chúc mừng.
Nếu không thì người ta đặt ra ngày tháng để làm gì?
Đây cũng là đạo lý mà Kiều Lệ Phan đã dạy dỗ cô từ nhỏ. Cô biết sự ra đời của mình có lẽ là một sự kiện đau đớn đối với mẹ, thậm chí còn có người lớn đã rơi nước mắt khi nói với cô về chuyện này.
Đó là vào sinh nhật năm cô sáu tuổi. Cô đứng trước một chiếc bánh kem còn cao hơn cả mình, đội vương miện nhỏ, vui vẻ chuẩn bị thổi nến.
Một người lớn bế bổng cô lên, rồi cười nói: "Tiểu Lê à, sinh nhật vui thế này, nhưng con có biết đây là 'ngày mẹ khổ' không? Con có biết không, phải mổ bụng mẹ ra thì con mới được sinh ra đấy."
Mổ bụng.
Cô bé sáu tuổi bị treo lơ lửng giữa không trung, mọi thứ xung quanh chao đảo. Cô sợ đến phát khóc, lại nhớ đến cảnh mình từng thấy Kiều Lệ Phan mổ bụng cá, cảm thấy nó đau đớn vô cùng.
Thế là cô khóc nức nở, nói rằng sau này sẽ không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa, rằng không muốn mẹ phải đau.
Nhưng ngày hôm đó, Kiều Lệ Phan đã mỉm cười đón lấy đôi tay nhỏ bé đang bối rối của cô, bế cô xuống từ vai người lớn kia.
Ôm cô vào lòng, nắm tay cô cùng cắt chiếc bánh kem cao hơn người, hôn lên trán cô, rồi từng câu từng chữ dạy dỗ:
"Bảo bối, con phải vĩnh viễn biết ơn vì mình đã được sinh ra, sau đó mới đến yêu mẹ."
"Mẹ đối với bà ngoại cũng như vậy."
Thế là từ sinh nhật năm sáu tuổi, Phó Đinh Lê đã hiểu ra, "sinh nhật con trẻ" và "ngày mẹ khổ" không hề mâu thuẫn.
Mỗi năm vào ngày 21 tháng 6.
Đó là ngày cô có thể nhận được rất nhiều, rất nhiều tình yêu, và đồng thời cũng có thể cho đi rất nhiều, rất nhiều tình yêu.
Sau này, dù không phải sinh nhật nào cô cũng ở bên Kiều Lệ Phan, nhưng họ đều ngầm hiểu rằng, vào ngày này, phải dành cho đối phương thật nhiều, thật nhiều yêu thương.
Câu nói "Tôi yêu bạn", vào ngày sinh nhật, sẽ trở nên tốt đẹp và thuần khiết hơn bao giờ hết.
Sinh nhật tuổi hai mươi, có lẽ là một cột mốc quan trọng trong cuộc đời mỗi người.
Phó Đinh Lê đã chọn một chuyến du lịch một mình, đi dọc theo cung đường số 1 của California, điểm khởi đầu là San Francisco, và điểm cuối là Los Angeles.
Cô quyết tâm xem tất cả những gì xảy ra trong chuyến đi này như là món quà sinh nhật tuổi hai mươi của mình.
Nhưng cô không ngờ rằng, món quà sinh nhật đầu tiên mình nhận được ở tuổi hai mươi, lại là từ một người phụ nữ không tên không họ.
Một bộ áo tắm liền thân in hình bướm xanh trắng, đổi bằng một chiếc bật lửa trông có vẻ đắt tiền.
Từ bể bơi ngoài trời bước ra, Phó Đinh Lê cảm thấy khoan khoái hơn nhiều. Tựa như lá phổi khô nóng mệt mỏi đã được dòng nước mát lành, xanh biếc gột rửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!