"Tuyết thật sự đang rơi sao?"Hàng mi trĩu nặng bỗng cảm nhận được một vật gì đó lạnh buốt rơi xuống, chậm rãi xuyên qua lớp da mỏng manh, thấm vào từng đầu dây thần kinh nhạy cảm.
Phó Đinh Lê mơ màng thốt lên một câu.
Bên tai liền vọng đến một tiếng cười khẽ, quyện theo thân nhiệt ấm áp, tựa như một đại dương lười biếng và tĩnh lặng, dịu dàng bao bọc lấy cô.
Cô gắng sức mở mắt ra.
Thì ra không phải tuyết. Phải rồi, họ vừa mới ở vùng hoang dã California, cô thầm nghĩ, chắc là tuyết giả mà Chúc Mộc Tử và Amanda mua, những sợi tơ trắng nhân tạo.
Mùa hè ở California làm sao có tuyết rơi được chứ?
Phó Đinh Lê dần tỉnh táo lại. Vật ướt át trên mi mắt có chút sền sệt, che mờ phần lớn tầm nhìn của cô, khiến vạn vật trở nên hư ảo, mông lung.
Rồi nó lại nhẹ nhàng lướt qua mi mắt, kéo theo hàng mi mỏng manh của cô rung động.
Rõ ràng là lạnh, thế mà lại giống như một sợi ngòi nổ mỏng manh, lướt đến đâu là để lại vệt cháy bỏng rát đến đó.
Phó Đinh Lê thấy nhồn nhột.
Tầm mắt mông lung còn chưa kịp định hình, bàn tay đã uể oải giơ lên, cố tóm lấy sợi ngòi nổ kia vào lòng bàn tay.
Nhưng sợi ngòi nổ quá trơn tuột, cô không tài nào bắt được.
Thế là trong cơn mơ màng, bàn tay cô đuổi theo hướng lẩn trốn của nó.
Ánh sáng mờ ảo trong phòng trôi chảy, nhuốm một sắc xanh uể oải, tựa như một bức tranh sơn dầu huyền ảo đã hòa lẫn với nước, hắt bóng lên trần nhà.
Khi ánh mắt chạm đến người phụ nữ đang nằm nghiêng bên cạnh, tầm nhìn của cô cuối cùng cũng có tiêu điểm.
Cô chậm rãi thu trọn vào tầm mắt hình xăm chim bay đỏ rực nơi hông của nàng.
Mái tóc đen dài đến lưng đã che đi một phần, đuôi tóc hơi ẩm, xoăn nhẹ, vương trên con chim đỏ rực rỡ ấy.
Dưới ánh đèn, nó còn ánh lên một sắc hồng tựa màu rượu nho.
Làn da nơi vòng eo trắng nõn đến mức tinh tế, tương phản hoàn toàn với mái tóc đen ướt át, càng khiến cho hình xăm chim bay đỏ rực, ngông cuồng ấy trở nên diễm lệ và mê hoặc.
Tựa như chỉ giây tiếp theo thôi nó sẽ tung cánh bay đi, mang theo một vẻ đẹp liều lĩnh, một vẻ đẹp của kẻ sắp sửa vong mạng nơi chân trời.
"Tỉnh rượu rồi à?" Người phụ nữ châm một điếu thuốc đang cháy, đốm lửa le lói ẩn hiện.
Phó Đinh Lê ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào eo lưng nàng..... Thì ra sợi ngòi nổ ướt át kia, chính là đuôi tóc của nàng.
Đó có được xem là sợi dây níu giữ con chim đỏ ấy không?
Có lẽ cồn tác dụng quá mạnh với cô, chỉ uống một hai ngụm mà suy nghĩ đã bắt đầu bay đến tận chân trời.
Thấy Phó Đinh Lê hồi lâu không đáp lại, người phụ nữ nghiêng đầu, hé mi nhìn cô, có chút ngạc nhiên:
"Dị ứng cồn nghiêm trọng đến vậy sao?"
"Không có, chỉ là hơi choáng, không nhớ được gì thôi." Phó Đinh Lê hoàn hồn, xích lại gần hơn, nhìn điếu thuốc trên đầu ngón tay nàng.
Người phụ nữ bật cười, rất tự nhiên đưa tay qua.
Cô rướn người tới, hít một hơi, rồi ho sặc sụa, khói thuốc tràn ra khỏi phổi. Phó Đinh Lê dường như đã mê luyến cảm giác này, có chút đau, nhưng lại đủ mãnh liệt.
Thật thích hợp để đánh dấu cho chuyến đi này. Cô nghĩ, có lẽ sau này mỗi khi hút lại loại thuốc này, cô đều sẽ nhớ đến chuyến đi ngắn ngủi mà kinh diễm vừa qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!