Chiếc xe chòng chành dữ dội, hệt như một con thuyền nan trôi nổi vô định, bị từng cơn sóng dữ xô đẩy. Phó Đinh Lê chìm vào một giấc mơ hỗn loạn.
Phần lớn những mảnh vỡ trong mơ đều bắt nguồn từ rạng sáng nay, ngay sau khi tất cả tin nhắn WeChat trên diễn đàn nhỏ bị thu hồi, sau khi cô cất bức tượng chim bay đi và bắt đầu tìm kiếm thông tin trên mạng.
Internet không có ký ức, nhưng nó biết cách lưu lại mọi thứ, chỉ cần kiên nhẫn đào sâu, người ta luôn có thể tìm thấy dấu vết của quá khứ. Và thứ cô tìm được là vài đoạn video rời rạc.
Ngay cả khi đã tỉnh, Phó Đinh Lê vẫn không tài nào lý giải nổi, liệu có phải chính những đoạn phim rời rạc ấy đã khiến mình thao thức suốt đêm dài.
Thế nhưng trong cơn mơ, cô lại cảm nhận rõ mồn một nỗi ngột ngạt và u uất, khi tất cả những cảnh tượng ấy tái diễn ngay trước mắt..... Đó là Khổng Lê Diên trong tiệc sinh nhật mười tuổi.
Khung hình từ một chiếc máy quay cầm tay cũ kỹ, rung lắc và nhòe nhoẹt. Xung quanh là tiếng bước chân hỗn loạn của giới truyền thông. Tay Khổng Yến đặt trên bờ vai gầy guộc, mỏng manh của nàng, cười với ống kính:
"Đây là đứa con gái duy nhất của tôi, dù là sinh nhật nào, đương nhiên cũng phải tổ chức thật tươm tất."
Gương mặt Khổng Lê Diên dường như vô cảm, hoặc có lẽ, nàng đã nở một nụ cười với ống kính, một nụ cười chuẩn mực đến không một tì vết.
Đoạn video đó đã quá lâu rồi, hình ảnh cũng trở nên mờ nhòe.
Nhưng Phó Đinh Lê, ngay cả trong mơ, cũng cảm thấy nụ cười ấy sao mà tiêu chuẩn đến đáng sợ..... Đó là Khổng Lê Diên dưới ánh đèn đường tù mù, bị vây kín trước một nghĩa trang.
Khương Mạn, người đã qua đời nhiều năm, đột nhiên bị phanh phui chuyện từng mắc chứng trầm cảm sau sinh một thời gian dài sau khi sinh ra nàng.
Lúc ấy, Khổng Lê Diên vừa đoạt giải Diễn viên mới xuất sắc nhất. Nàng mặc một chiếc áo khoác đen bình thường, đội một chiếc mũ lưỡi trai đen cũ kỹ đến u ám, bị vây chặt giữa con đường tối tăm.
Ống kính chĩa vào nàng, rồi lia lên cánh cổng đá của nghĩa trang, sau đó lại chậm rãi quay về gương mặt không một gợn sóng của Khổng Lê Diên.
Ánh đèn flash loé lên điên cuồng. Nàng khẽ ngẩng cằm, đôi mắt dưới vành mũ ẩn mình trong thứ ánh sáng trôi nổi, lặng lẽ quan sát đám đông ngày một dày đặc quanh mình.
Mọi chuyển động đều thật chậm, thật chậm.
Những âm thanh gào thét điên cuồng xô đến trước mặt nàng.
Nàng chẳng buồn để tâm, chỉ uể oải thu lại tầm mắt, kéo khẩu trang lên, che đi nửa khuôn mặt chìm trong ánh sáng nhờ nhợ.
Xung quanh có biết bao người, vậy mà nàng, trong bộ đồ đen, cúi đầu bước đi thoăn thoắt, trông như thể hoàn toàn đơn độc, không một chốn nương thân.
Trong giấc mơ.
Phó Đinh Lê lặng lẽ đi theo nàng, từng bước, từng bước một. Đám đông ồn ã bỗng hóa thành dòng nước mênh mông, chậm rãi nhấn chìm đến ngang ngực Khổng Lê Diên.
Dòng nước đen như mực, cuốn Khổng Lê Diên trôi về nơi càng lúc càng tăm tối. Phó Đinh Lê không có lối thoát, cũng bị cuốn theo sau, chìm trong làn nước lạnh lẽo.
Nước dâng đến cằm, ướt sũng, ngột ngạt, cứ thế chòng chành.
Cô thấy nàng đứng ở góc đường tăm tối, kiệt sức ngước nhìn bức tường cao vút, nhìn những tàng cây cổ thụ trong nghĩa trang, rồi thở ra từng hơi thật dài.
Phó Đinh Lê đoán, có lẽ trong lòng Khổng Lê Diên đang nghĩ, hay cứ thế trèo vào trong cho xong, hoặc ngồi bệt xuống vệ đường châm một điếu thuốc.
Nhưng nàng đã không làm vậy. Nàng chỉ xuyên qua lớp không khí hư ảo, bất chợt nhìn về phía cô.
Rồi khẽ nhoẻn miệng cười, một nụ cười không đậm, không nhạt.
Ngay lập tức, dòng nước lại biến trở lại thành biển người.
Họ lướt qua Phó Đinh Lê, rồi như một đàn ong vỡ tổ, vây lấy Khổng Lê Diên, siết chặt không một kẽ hở.
Tựa như bị dìm xuống đáy nước.
Cảm giác ngạt thở ập đến. Phó Đinh Lê dường như cũng chìm theo, trái tim cô thắt lại, đau đến vỡ vụn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!