Chương 3: (Vô Đề)

ú vấp ngã và cái đỡ tay tuy không gây ra tiếng động lớn, nhưng vì sự hiện diện của Khổng Lê Diên, nó vẫn thu hút không ít sự chú ý.

Ngay sau câu hỏi của nàng, ánh nắng dường như cũng dịch chuyển về phía họ một chút, tạo thành một lớp màn mỏng trắng sáng, bao trọn cả hai người vào trong.

Tựa như cả thế giới này chỉ còn lại hai người họ, và cả hai đều đang im lặng chờ đợi một điều gì đó. Giống như chỉ cần một người lên tiếng trước, lớp màn mỏng ấy sẽ bị chọc thủng.

Và rồi, sẽ có thứ gì đó trào ra, chảy lênh láng khắp mặt đất.

Người phản ứng lại đầu tiên là Lý Duy Lệ. Cô ấy vừa định trả lời câu hỏi của Khổng Lê Diên thì đã nghe thấy Phó Đinh Lê lên tiếng trước:

"Chào cô Khổng, tôi tên là Phó Đinh Lê."

Giọng nói mềm mại và trong trẻo, như thể sự im lặng và giằng co vừa rồi chưa từng tồn tại.

"Đây là bạn học cấp ba của tôi, lần này là người chỉ đạo hiện trường của tổ điêu khắc." Lý Duy Lệ tiếp lời một cách khéo léo, "Cô Khổng trước đây cũng đã gặp tổ trưởng, cô Văn rồi. Vì cô Văn sắp có triển lãm và cũng bận rộn với việc điêu khắc cho phim ở phòng làm việc, nên Đinh Lê sẽ chủ yếu phụ trách ở hiện trường."

"Nghe nói cô Khổng cũng rất có hứng thú với điêu khắc. Đinh Lê tuy còn trẻ, nhưng cũng đã học điêu khắc mười mấy năm, mấy năm gần đây cũng có không ít tác phẩm và kinh nghiệm tham gia triển lãm. Thường ngày nếu cô Khổng có vấn đề gì muốn tìm hiểu về điêu khắc, đều có thể trao đổi với Đinh Lê."

"Cô Văn, cô nói có đúng không ạ?"

Một tràng lời nói không chê vào đâu được. Vừa nâng vị thế của Văn Anh Tú lên, vừa nói rõ chức vụ chính của Phó Đinh Lê trong đoàn phim, lại không hề nhắc đến hai từ "thế thân", sẽ không làm Khổng Lê Diên cảm thấy mình bị xem nhẹ về mặt chuyên môn.

Văn Anh Tú liếc nhìn Phó Đinh Lê một cái, "Đương nhiên rồi, tuy tôi già cả chân yếu không thể thường xuyên đến hiện trường, nhưng Tiểu Phó tự nhiên cũng sẽ tận tâm tận lực, trông coi cẩn thận từng cảnh quay liên quan đến chuyên môn."

Có lẽ xuất phát từ tâm lý "người nhà mình không thể bị xem thường", Phó Đinh Lê vừa nãy trong mắt Văn Anh Tú còn là "đứa trẻ ranh", giờ đã biến thành "Tiểu Phó".

"Thì ra là vậy."

Khổng Lê Diên nhẹ gật đầu, "Vậy thì phải cảm ơn sự chỉ đạo và giúp đỡ của các cô trước."

Nàng không nhanh không chậm rút bàn tay vừa đỡ Phó Đinh Lê vào túi áo khoác.

Bàn tay kia vẫn buông lơi cây roi ngựa.

Những tiếng "Tiểu Phó" và "Đinh Lê" mà ngay cả chính Phó Đinh Lê trước đây cũng chưa từng nghe qua, dường như đã trở thành câu trả lời cho câu hỏi "Vị cố vấn này là ai?" của Khổng Lê Diên.

Phó Đinh Lê có chút thất thần.

Cuộc tái ngộ sau bao năm xa cách mà cô từng mường tượng cứ thế lệch khỏi quỹ đạo, sau cú vấp ngã có phần kịch tính là sự xa cách lạnh lùng theo đúng chuẩn mực.

Cô phải nói gì đó, hoặc là khéo léo như Lý Duy Lệ, hoặc là thẳng thắn như Văn Anh Tú.

Và ngay khoảnh khắc cô định mở miệng, Khổng Lê Diên lại nhìn về phía này, bàn tay trong túi áo khoác một lần nữa đưa ra, lơ lửng ngay trước hơi thở của cô.

"Xem ra tôi và cô Phó phải giao lưu nhiều hơn rồi."

Hoặc có lẽ, cô nên chu toàn như Khổng Lê Diên. Phó Đinh Lê chỉ cách một chút nữa là chạm vào tay nàng, liền chủ động thu tay về, cười nhẹ:

"Tôi chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp chưa được hai năm, cô Khổng đừng đội cho tôi cái mũ 'cố vấn' này."

"Cô Phó còn trẻ như thế..." Khổng Lê Diên nói, như thể không nghe thấy trọng điểm trong lời nói của cô.

Nhưng âm thanh ấy lại như một bàn tay vô hình, nắm chặt lấy trái tim vừa mới bình ổn của Phó Đinh Lê.

Bằng một đôi găng tay len màu nâu, bằng nụ cười trông như ẩn chứa tâm tình mà lại xa xôi không thể với tới.

"... mà tay lại lạnh như vậy."

Khổng Lê Diên đưa đôi găng tay vào tay Phó Đinh Lê, những ngón tay ấm áp, mềm mại lướt qua lòng bàn tay quá đỗi nhạy cảm của Phó Đinh Lê.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!