Đoàn tàu gầm rú lao tới, xé toạc đường hầm thời gian đầy biến động, vun vút lướt qua, biến quốc lộ vắng vẻ thành một hành lang khép kín trong chớp mắt.
Phó Đinh Lê ngả người dựa vào vách tường, duỗi thẳng đôi chân đang gác lên chân Khổng Lê Diên. Khổng Lê Diên siết chặt cổ tay cô, lòng bàn tay áp lên vết sẹo trên đốt ngón áp út của cô.
Nàng dùng một ánh mắt Phó Đinh Lê không sao hiểu được để nhìn mình.
Ánh sáng tù mù, Phó Đinh Lê bất giác ho khan một tiếng, rồi lại ngước mắt lên, xuyên qua đôi mắt đang đăm đăm nhìn mình của Khổng Lê Diên, cô thấy chính mình trong tấm gương của phòng thay đồ.
Sắc mặt tái nhợt, hàng mi rũ xuống một cách yếu ớt, mái tóc đen rối bời vương bên cổ, một dáng vẻ rách nát và túng quẫn, không còn chút gì của quá khứ.
Đến nỗi Phó Đinh Lê có chút hoảng hốt, sau câu hỏi mà Khổng Lê Diên vừa đặt ra, cô cứ hồi tưởng mãi:
Ở California khi đó, có yêu hay không?
Nhớ lại California, cô chỉ cảm thấy câu nói "người có tình rồi sẽ về với nhau" quá mức lý tưởng hóa, không mấy phù hợp với thế giới đời thường bận rộn và đầy rẫy chênh lệch thân phận này.
Huống chi, cô và Khổng Lê Diên, từ bao giờ đã được coi là người có tình?
Vỏn vẹn ba ngày ba đêm, cho dù cô có quay đầu lại nói rằng lúc đó hình như mình đã thực sự yêu, thì cũng chẳng thích hợp chút nào.
Nhưng Phó Đinh Lê nhớ mang máng, mùa hè ở California năm đó, dường như chỉ kéo dài ba ngày.
Khi đó, cô và Khổng Lê Diên đã cùng nhau ngắm hoàng hôn 36 độ ở California, đã cùng nhau chia sẻ một chiếc hamburger. Trong chiếc xe mui trần màu trắng rộng rãi đó, cô chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào tóc nàng, chỉ cần một ánh mắt là họ sẽ hôn nhau đến quên cả trời đất.
Nhưng thứ khiến Phó Đinh Lê khắc cốt ghi tâm, tuyệt đối không phải là mùa hè ở California.
Như vậy có được tính là yêu không?
Phó Đinh Lê nhớ, lần đầu tiên nói "con yêu mẹ", là sau khi Kiều Lệ Phan và Phó Vấn Căn ly hôn. Cô nắm lấy tay Kiều Lệ Phan, sờ lên những vết chai sạn trên đó, có chút khó khăn ngẩng đầu lên, nói với Kiều Lệ Phan: "Con yêu mẹ, mẹ ơi."
Cô không biết vì sao chỉ một câu nói ấy lại khiến người đàn bà luôn mạnh mẽ kia bỗng đỏ hoe vành mắt, rồi ôm chầm lấy con gái, ngồi sụp xuống vỉa hè mà gào khóc như một kẻ điên. Nhưng Phó Đinh Lê nghĩ, nếu mẹ là người điên, thì cùng lắm mình cũng làm một kẻ điên nhỏ, mãi mãi đứng về phía mẹ.
Sau này Phó Đinh Lê đi lạc, Kiều Lệ Phan đã tìm thấy cô giữa trời băng đất tuyết, ôm cô vào lòng một cách ấm áp và nóng hổi, rơi những giọt nước mắt bỏng rát mà nói "bảo bối, mẹ yêu con"; một thời gian sau đó, Kiều Lệ Phan sẽ hôn cô một cái trước khi cô ra khỏi nhà mỗi ngày, cô ngây thơ sờ lên vầng trán ươn ướt, Kiều Lệ Phan sẽ ôm cô thật chặt và nói "mẹ yêu con"; thậm chí sau này nữa, vì cô cứ đến mùa đông là cả người khó chịu, cảm cúm sốt cao trở thành chuyện thường ngày, thế nên Kiều Lệ Phan đã nhẫn tâm chuyển toàn bộ công việc kinh doanh đến California, nơi không có mùa đông lạnh giá; cuối cùng, Kiều Lệ Phan phá sản, nợ nần chồng chất, không một lời than vãn mà đưa cô về nước, sắp xếp sẵn đường lui cho cô...
Phó Đinh Lê dần dần hiểu ra một đạo lý từ những chuyện đó – "tôi yêu người", vốn dĩ là một điều thuần khiết và tốt đẹp đến thế.
Hồi tưởng lại ba ngày ở California, Phó Đinh Lê cảm thấy đó là những ngày tốt đẹp, là những ngày thuần túy. Họ tay trong tay đào tẩu, trao nhau vô số nụ hôn nồng cháy, không hỏi tên họ, không màng thân phận, cứ thế lạng lách qua ba ngày ở một đất nước xa lạ.
Đó là ba ngày tốt đẹp và thuần túy nhất.
Nhưng khi trở về Thượng Hải, họ bị phân chia rạch ròi ở hai thế giới khác nhau. Giờ lại nói đến việc lúc đó cô có yêu nàng hay không, có chút không thực tế, ngay cả ba ngày đó cũng không thể tính.
Phó Đinh Lê của bốn năm trước đương nhiên có thể nói yêu là yêu, cũng có thể tự tin, không chút keo kiệt mà yêu một người phụ nữ tình cờ gặp trên quốc lộ.
Nhưng đối với Phó Đinh Lê của hiện tại, yêu hay không yêu, có muốn yêu hay không, có bằng lòng yêu hay không... đều đã không còn là tiêu chuẩn hàng đầu trong cách hành xử của cô nữa.
Cô bị nhốt dưới bóng đèn 30 watt của căn phòng trọ hỗn độn, bị nhốt trong lòng tự tôn chết tiệt.
Phó Đinh Lê chỉ biết rằng vạn vật trên đời đều có kỳ hạn.
Cô không còn nồng nhiệt, không còn tôn sùng cảm giác mới mẻ, không còn bất chấp tất cả để theo đuổi quá trình của một câu chuyện mà không màng đến kết cục. Ngay cả tình yêu, cũng trở thành thứ vô giá trị nhất.
Nhưng dường như dù thế nào đi nữa, Phó Đinh Lê của tuổi 24 cũng không tài nào g**t ch*t được Phó Đinh Lê của tuổi hai mươi.
"Chắc là vậy."
Phó Đinh Lê cuối cùng vẫn thêm vào hai chữ "chắc là", biến thứ tình yêu sét đánh không đáng tin cậy thành một sự rung động vì nhan sắc hợp lý, thường thấy và vô cùng bình thường.
Đồng thời, cô cũng rũ sạch bản thân của tuổi 24. Đem tất cả đổ dồn lên người thiếu nữ trẻ tuổi, dũng cảm, thậm chí có chút điên cuồng kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!