Sau khi cắt đuôi được đám người kia, chiếc xe cứ thế lao về phía trước, để rồi khi định thần lại, họ nhận ra mình đã gần ra đến ven thị trấn.
Trời đã sẩm tối, không gian được bao phủ bởi một màu tím nhạt tĩnh lặng. Phía sau lưng là quốc lộ vắng tanh, đen nhánh và thẳng tắp. Từ bốn phương tám hướng, tiếng trống dồn dập của lễ hội vọng lại từ xa, vừa sôi động lại vừa náo nhiệt.
Họ đỗ xe bên một vệ đường xa lạ. Bóng cây hòa cùng ánh đèn đường tù mù, đổ bóng lên thân xe.
Nhân lúc Amanda và Chúc Mộc Tử đi tìm một cửa hàng tiện lợi gần đó để mua đồ ăn, Nicole cúi đầu, giải thích cho họ ngọn ngành câu chuyện.
Lần này Nicole tham gia triển lãm một mình, và ban tổ chức đã sắp xếp cho cô nàng ở một nhà trọ trong thị trấn. Vì không có người giám hộ đi cùng, trong lòng Nicole cũng canh cánh lo âu, sợ sẽ xảy ra chuyện chẳng lành. Thế nên suốt cả ngày hôm qua và hôm nay, Nicole chỉ ru rú trong phòng không dám ra ngoài.
Tối nay lại đúng vào ngày lễ hội của thị trấn. Ông chủ nhà trọ bảo với cô nàng rằng lễ hội này mỗi năm chỉ có một lần, với nhiều hoạt động mà nơi khác không hề có, bỏ lỡ thì sẽ rất đáng tiếc. Nghe vậy, Nicole mới quyết định ra ngoài xem thử.
Ai ngờ lại đụng phải đám trai tóc vàng kia. Cả bọn gầy trơ xương, tụ tập ở đầu hẻm không biết là hút thuốc hay làm gì khác, cứ ngồi chồm hỗm trên đất mà ngước mắt nhìn người. Bọn chúng vừa bị một người đàn ông da trắng đi ngang qua liếc nhìn với ánh mắt khinh miệt.
Ngay sau đó, thấy Nicole đi tới, chúng liền vứt toẹt mẩu thuốc lá xuống đất, miệng không ngớt buông những lời "fucking", "cunt". Chúng mỉa mai cô nàng "không bình thường" mà cũng dám ra đường, làm hỏng mất ngày lễ hội "cao quý" của chúng, còn nói Nicole đi trên đường lớn thì phải trả phí cho người bình thường.
Sau một hồi xô đẩy, họ chạm mặt Chúc Mộc Tử và Amanda đang trượng nghĩa ra tay. Ban đầu, Amanda còn nhíu mày nói chuyện tử tế, thậm chí còn bàn với Chúc Mộc Tử nên báo cảnh sát, yêu cầu đám côn đồ kia phải xin lỗi Nicole.
Chuyện sau đó thì ai cũng có thể đoán được. Bắt lũ du côn mồm mép hôi thối này xin lỗi còn khó hơn bắt chúng ăn phân.
Và thế là một tràng chửi thề khác lại tuôn ra.
Amanda không thể nhịn được nữa, liền đối đáp lại bằng vài câu "fucking". So với đám côn đồ tóc vàng chỉ biết lặp đi lặp lại vài từ chửi thề cũ rích, vốn từ của Amanda phong phú hơn nhiều. Chúc Mộc Tử cũng chẳng phải dạng vừa, đã chửi là phải chọn những từ mà bọn kia nghe không hiểu để chửi.
Kết cục chính là cái tát mà Phó Đinh Lê đã thấy, và nửa bên má sưng đỏ của Amanda.
"Có phải là... tớ không nên ra ngoài vào tối nay không?"
Hồi tưởng lại toàn bộ sự việc, cảm xúc của Nicole chùng xuống rõ rệt.
"Dù sao thì ngày mai đã là buổi triển lãm rồi, gây ra chuyện thế này cũng không phải là điều hay."
"Dĩ nhiên là không phải lỗi của cậu rồi!"
Phó Đinh Lê nhanh chóng phủ nhận. Cô đang bôi thuốc lên cánh tay bị trầy xước của nàng. Nghe thấy lời Nicole, đến cả chóp mũi cô cũng nhăn lại.
"Kẻ xấu làm điều ác, tại sao người tốt lại phải tự trách mình vì chuyện đó?"
Một tay Phó Đinh Lê cầm tăm bông, tay kia cầm tuýp thuốc mỡ. Lúc nói những lời này, hành động của cô có chút sôi nổi, cả hai tay đều giơ lên. Cô muốn vỗ vai Nicole an ủi, nhưng lại không còn tay trống.
Phó Đinh Lê đành nhăn mũi lần nữa, ngoan ngoãn đưa tay trở lại. Nàng đang dựa vào thân xe, cánh tay bị thương đặt trên ghế, duỗi thẳng ra. Trên làn da trắng nõn, tinh tế là một vệt dài trầy xước. Vết máu đã được rửa sạch, giờ chỉ còn việc bôi thuốc.
"Nhưng mà..." Nicole dường như có chút ngập ngừng.
"Nhưng mà sao?" Phó Đinh Lê dồn hết sự tập trung vào việc bôi thuốc. Nhìn vết xước dài và rộng như vậy, cô bất giác có chút hoảng hốt.
Vậy mà nàng không một lời than vãn, từ đầu đến cuối đều im lặng như tờ. Mãi cho đến khi... nụ hôn bị ba người ở hàng ghế sau làm ồn ào mà kết thúc...
Hàng mi nàng mới khẽ run lên, rồi cả người mềm oặt tựa vào vai cô. Mái tóc ẩm ướt, mềm mại của nàng xõa tung trên cổ Phó Đinh Lê, những lọn tóc vương trên ngực áo cô một cách xiêu vẹo.
Cô còn chưa kịp cảm thấy nhột.
Đã nghe thấy tiếng nàng thở ra một hơi dài và chậm bên tai, tựa như một nhịp thở bình yên.
Nhưng rồi máu lại từ từ rỉ ra.
Nóng hổi, nhỏ giọt xuống khuỷu tay cô, từ từ lan rộng, mênh mông như sắp hòa vào từng tế bào trong cơ thể cô.
Nghĩ lại tình huống vừa rồi, Phó Đinh Lê bất giác thấy sợ hãi trong lòng. Cô đăm đăm nhìn vết thương đã ngừng chảy máu của nàng, vừa bôi thuốc, vừa lo lắng thổi nhẹ lên đó vài hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!