Nàng chẳng mấy bận tâm đến việc sẽ vẽ thứ gì lên mặt mình, thế nên toàn quyền quyết định được giao trọn cho Phó Đinh Lê.
Phó Đinh Lê chăm chú lật xem từng mẫu vẽ, cuối cùng chọn cho nàng hình một cô hề nhỏ, còn mình thì hóa thân thành một cô hồ ly.
Họa tiết ở quầy hàng này không hề khoa trương, mà đi theo phong cách tối giản, điểm xuyết và hòa hợp với đường nét sẵn có của gương mặt.
Phó Đinh Lê là người hoàn thành trước. Cô đưa tay chà nhẹ lên lớp màu rực rỡ trên mặt mình, thấy chúng không hề lem đi, bụng bảo dạ chất lượng màu vẽ ở đây tốt hơn mình tưởng. Cô ngắm mình trong gương, nửa trên khuôn mặt giờ đây ánh lên vẻ mỹ diễm đầy ngạo nghễ, đoạn hài lòng buông gương xuống, giơ ngón tay cái tán thưởng người chủ quán đang bận rộn.
Chống một tay lên cằm, cô lười biếng quay sang ngắm người phụ nữ bên cạnh đang được điểm tô những sắc màu cuối cùng.
Nàng đang nhắm hờ đôi mắt, đợi chủ quán hoàn thiện phần viền mắt. Hàng mi rậm và cong vút của nàng tựa như một loài dây leo huyền bí đến từ thế giới khác.
Phó Đinh Lê chống cằm ngắm một hồi, cảm thấy mình có ngắm mãi cũng không chán. Nhưng ngay khi nhận ra hàng mi ấy khẽ run, như thể sắp mở ra, cô lại có chút đột ngột dời tầm mắt đi nơi khác.
Và rồi, sự chú ý của Phó Đinh Lê bị hút về phía hai người ở một quầy hàng cách đó không xa.
Trông họ có chút quen mắt. Cô nheo mắt lại, lúc này mới nhớ ra, đó chính là cặp đôi mà họ đã gặp lúc trước. Cả hai đều đã thay một bộ trang phục khác, nhưng vẫn là cô gái mặc áo da và cô nhóc trong chiếc áo hoodie. Chiếc mô tô đã biến mất, có lẽ đã được đỗ ở một nơi nào đó. Họ tay trong tay, vừa ăn vặt vừa dạo phố, lướt qua quầy của cô và nàng ở một khoảng cách không gần cũng không xa.
Phó Đinh Lê nghe thấy họ vẫn trò chuyện với cái giọng điệu cao vút đặc trưng, nhưng nội dung câu chuyện lại bị chìm lẫn trong tiếng nhạc xập xình xung quanh, nghe không tài nào rõ được. Dù vậy, cô vẫn loáng thoáng nghe thấy họ gọi tên nhau một cách đầy náo nhiệt giữa phố xá ồn ào, chẳng màng đến ánh mắt của bất kỳ ai. Họ khi thì người trước kẻ sau, lúc lại người này tinh nghịch đi giật lùi để đối mặt với người kia.
Hóa ra, cô gái mặc áo da tên là Amanda, còn cô nhóc mặc áo hoodie là Chúc Mộc Tử.
Phó Đinh Lê lắng nghe vài câu, tâm trí hoàn toàn bị họ thu hút, đuôi mày bất giác cong lên thành một nụ cười. Cô vừa định vẫy tay chào cặp đôi thú vị này thì một giọng nói vang lên bên tai.
"Xong rồi."
Chỉ một cái chớp mắt, khi Phó Đinh Lê nhìn lại, hai người họ đã đi mất dạng.
Cô thử tìm kiếm nhưng không thấy, ánh mắt đành có chút tiếc nuối mà quay về phía người bên cạnh.
Vốn dĩ tâm trí cô vẫn còn đang vẩn vơ vì bỏ lỡ cơ hội bắt chuyện lại với cặp đôi kia, nhưng khi gương mặt ấy đột ngột hiện ra trước mắt, tầm nhìn của Phó Đinh Lê dường như bị khóa chặt, chẳng thể nào dời đi được nữa.
Vẻ đẹp của nàng là sự giao hòa giữa hai thái cực đậm và nhạt, với cấu trúc xương sắc sảo nhưng những đường nét trên khuôn mặt lại vô cùng mềm mại. Giờ đây, viền mắt trái của nàng được điểm lên một ngôi sao chữ thập vút thẳng, khóe mắt phải điểm xuyết vài họa tiết đen nhỏ, bên dưới là một chiếc băng cá nhân màu trắng, còn chóp mũi lại được tô một vệt hồng vừa phải.
Phó Đinh Lê đăm đăm nhìn vào những họa tiết ấy. Càng nhìn lâu, những đường cong mê hoặc và rực rỡ đó càng như phóng đại vô hạn trong mắt cô.
Chúng tựa như một ngọn lửa hồng thần bí, đang chầm chậm cháy, lan tỏa một thứ khí chất vừa nồng nàn lại vừa thanh tao.
Ngay cả ánh sáng và bóng tối dường như cũng bị con người này hút cạn.
Ánh mắt Phó Đinh Lê trượt dần xuống, dừng lại trên đôi môi đặc biệt quyến rũ của nàng. Cô thấy đôi môi óng ánh dưới ánh đèn ấy khẽ hé mở, tựa như đang mỉm cười.
Rồi nàng lại đưa tay lên, nhẹ nhàng ấn vào sau gáy Phó Đinh Lê, một cử chỉ đã trở thành thói quen giữa hai người.
"Nghĩ gì thế?"
Phó Đinh Lê lúc này mới hoàn hồn, đưa mắt trở lại vào đáy mắt nàng, mỉm cười và đáp:
"Đẹp lắm."
Nàng hơi chống cằm, ánh mắt nhìn cô có chút xa xăm. Nàng lặng ngắm gương mặt Phó Đinh Lê một hồi rồi mới hỏi:
"Là tôi đẹp hay những họa tiết này đẹp?"
Phó Đinh Lê thanh toán tiền, khẽ cười, buông một câu dỗ dành ngọt ngào mà cô tin là vô cùng chân thật: "Ngoài cô ra, chẳng có gì đẹp cả."
Ít nhất là trong khoảnh khắc này, Phó Đinh Lê thực sự cảm thấy như vậy.
Nàng hơi nhướng cằm, dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô. Nàng ngắm cô thêm một lúc rồi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!