Chương 22: (Vô Đề)

Tiếng còi tàu tan đi một cách đột ngột, không khí gần như ngừng lại trong vài giây.

Ngay sau đó, những bọt nước "lùm bùm" liền che lấp đi câu nói rõ ràng rành mạch kia.

Là Phó Đinh Lê đã hoảng sợ, thế nên một người biết bơi, cứ thế mặc kệ mình chìm vào trong nước.

Rồi lại trong làn nước xanh nhạt, bị một vệt màu đỏ tự do vớt lên.

Không thể tránh khỏi mà sặc mấy ngụm nước, sau khi trồi lên mặt nước liền ho sặc sụa, kéo theo cả lá phổi vốn đã yếu ớt cũng đau.

Phó Đinh Lê không nhìn Khổng Lê Diên.

Chỉ vừa ho, vừa bơi về phía bờ. Tóc, quần áo dày cộm, đều bị nước thấm, nặng trĩu kéo Phó Đinh Lê chìm xuống.

"Tàu điện ngầm... khụ khụ... tôi phải đi bắt tàu điện ngầm, khụ khụ, không kịp nữa rồi cô Khổng."

Phó Đinh Lê biết Khổng Lê Diên đang ở phía sau nhìn mình chằm chằm. Nhưng cô không quản được nhiều như vậy, chỉ vội vàng chống thành hồ bơi leo lên bờ.

Trên người vẫn còn nhỏ nước, cơn ho vẫn chưa dứt. Cô nghe thấy Khổng Lê Diên ở phía sau mình, giữa những tiếng bọt nước hoảng loạn, phát ra một tiếng thở dài cực nhẹ.

"Cô chờ một chút." Khổng Lê Diên nói.

Sau đó là tiếng nước, từng bước từng bước lội đến gần. Phó Đinh Lê không thể không bị hút lấy, nhưng cũng không thể quay đầu lại.

Tiếng nước từ thân thể cô nhỏ xuống, rõ ràng không nên phát ra âm thanh, vậy mà lại vang lên, rõ ràng đến mức như đang chảy trong mạch máu.

Ngoài tiếng nước rơi từ trên người mình, cô còn nghe thấy, là tiếng Khổng Lê Diên chống tay lên thành hồ, là tiếng nàng chân trần dẫm trên đất, là tiếng nước từ làn da nàng trượt xuống, hòa vào vũng nước bên dưới.

Sự đối lập giữa nặng nhẹ rõ rệt đến mơ hồ, khiến người ta không phân được đâu là tiếng của nước, đâu là tiếng nhịp tim mình. Phó Đinh Lê cảm giác như bị nước ngấm vào người, thân thể nặng trĩu, chỉ có thể cúi đầu ho khan, mái tóc ướt dính bết vào má, trông thật chật vật.

Ngay sau đó, lại nghe thấy Khổng Lê Diên khi đi ngang qua Phó Đinh Lê, khoác lên cơ thể ướt sũng của cô một chiếc khăn lông.

"Nhiệt độ bên ngoài thấp, trên người cô đều là nước, như vậy làm sao mà về được?"

Rồi qua chiếc khăn lông sạch sẽ mềm mại, nàng nói với Phó Đinh Lê: "Đi cùng tôi, ít nhất là tôi đã kéo cô xuống. Không thể nào cứ thế để cô ướt sũng mà về được."

Không nghe ra được là ngữ khí gì.

Phó Đinh Lê sững người một chút. Ho một lúc như thế, nước sặc vào phổi sớm đã được ho ra hết.

Cô thấy Khổng Lê Diên không dừng lại, rồi nhìn chiếc khăn lông trắng trên người mình, vẫn chậm rãi đi theo.

Nơi Khổng Lê Diên dẫn cô đến thay quần áo ở tầng hai. Đây là một căn biệt thự chiếm diện tích rất lớn, tầng một là ga

-ra, tầng ba là hồ bơi, tầng hai đương nhiên là nơi ở.

Khi thang máy đi xuống, Phó Đinh Lê nhìn những giọt nước chảy xuống từ mái tóc dài đen của Khổng Lê Diên, nghĩ: Tổng cộng có ba tầng mà còn lắp thang máy, thật phù hợp với ấn tượng của mình về Khổng Lê Diên.

Dù căn nhà trước đây của Phó Đinh Lê ở California, Kiều Lệ Phan cũng đã từng đề cập đến việc lắp thang máy, để cô tiện vận chuyển những bức tượng điêu khắc lớn và đống công cụ.

Nhưng cô đã từ chối, bởi vì cô cảm thấy, lắp thang máy trong nhà sẽ khiến ngôi nhà trở nên lạnh lẽo, cũng sẽ làm người ta lười biếng, làm đôi chân trở nên vô dụng.

Khi đó, trong mắt người khác có lẽ Phó Đinh Lê là một người ngây thơ, cảm thấy chỉ dựa vào đôi chân để đo đạc thế giới này là một chuyện rất ngầu, rất phù hợp với khí chất của một nghệ sĩ.

Những suy nghĩ lộn xộn cứ quanh quẩn, cô cũng theo Khổng Lê Diên đi quẩn quanh. Ngoài dự đoán, cách trang trí ở tầng hai lại không phù hợp với những gì Phó Đinh Lê nghĩ.

Trừ mấy căn phòng đóng chặt cửa, không gian rộng mở gần như có thể nhìn thấy hết. Không phải nói không gian không lớn, ngược lại là vô cùng rộng rãi.

Những bức tường trắng tinh, trong phòng không có bất kỳ món đồ nội thất nào có thể thấy trong một "ngôi nhà", ngược lại có một số đồ vật trang trí lớn đều bị vải trắng che lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!