Chương 20: (Vô Đề)

"cô Khổng! cô Khổng, tỉnh lại đi!"Thế giới rung chuyển, quốc lộ sụp đổ, đoàn tàu lao nhanh vào hố đen. Khổng Lê Diên đột nhiên mở mắt, hiện thực ồn ào bao vây lấy tầm nhìn, chiếc xe hơi dừng ngay trước mắt.

Là bãi đỗ xe, nàng không ở California.

Khổng Lê Diên tựa đầu, có chút mệt mỏi khép mi lại. Thế giới đảo điên thành một màu đen đặc như nước, bên tai phảng phất còn nghe thấy tiếng cười của người đó, nghe thấy câu nói kia:

/Tối nay không đến được Los Angeles, chúng ta vẫn sẽ chung đường/

"cô Khổng, chúng ta đến rồi." Phía trước truyền đến một câu nói cực kỳ cẩn thận, là Vinh Ngô.

Khổng Lê Diên xoa xoa giữa mày, hơi thở ổn định. "Ừm, tôi biết rồi."

"Chắc là không đến trễ chứ?"

"Không ạ." Vinh Ngô nhìn đồng hồ. "Hẹn với đạo diễn Trương là 7 giờ, bây giờ là 6 giờ 40, chúng ta đến sớm năm phút. Từ bãi đỗ xe đến phòng ăn mất khoảng năm sáu phút, cô Khổng có thể nghỉ ngơi thêm khoảng năm sáu phút nữa, tỉnh táo một chút."

Vinh Ngô trước nay vẫn là một trợ lý làm việc chu toàn.

"Được, tôi ngồi thêm một lúc nữa rồi xuống xe." Khổng Lê Diên đáp lời, tầm mắt dừng ở bên ngoài tấm kính một chiều, rất bình thản.

Trên mặt nàng hoàn toàn không có vẻ mệt mỏi, cũng như không hề có dư âm của giấc mộng cũ vừa tỉnh lại, chỉ có hàng mi rũ xuống vẫn đang khẽ rung.

Bên kia đường có một vệt sáng màu đỏ sẫm lướt qua, không chút khách khí mà chiếu lên mặt nàng, giống như tông màu của những bộ phim Hồng Kông cũ thập niên 90.

Điều đó khiến Vinh Ngô chợt nhớ đến một câu nói của vị đạo diễn đã đưa Khổng Lê Diên đến vị trí như hôm nay:

"Điều tôi muốn chính là thần thái trên người cô ấy, dù dưới bất kỳ ánh sáng nào, chỉ cần rọi lên gương mặt đó, cảnh quay lập tức được nâng lên một tầm khác. Bất kể cha cô ấy là ai, cô ấy sinh ra đã thuộc về màn ảnh này."

Vinh Ngô không cảm thấy vị đạo diễn đó khoa trương, vệt sáng màu đỏ sẫm trước mắt chính là minh chứng tốt nhất.

Không biết có phải là ảo giác không, cô thường xuyên cảm thấy Khổng Lê Diên là một người cô đơn.

Nhưng cảm giác này thật sự quá mơ hồ, bởi vì Khổng Lê Diên thường xuyên cười, cũng thường xuyên tỏ ra thân thiện và khoan dung với người khác.

Giống như lời nhận xét mà người trong ngành thường dùng cho Khổng Lê Diên — Cứ tưởng diễn viên điện ảnh tầm cỡ như Khổng Lê Diên sẽ rất kiêu ngạo, không ngờ lại dễ nói chuyện như vậy.

Dù đã làm việc ở vị trí gần gũi nhất với Khổng Lê Diên suốt bốn năm, nhưng cô vẫn không thể hiểu được cảm giác mơ hồ và xa xôi này từ đâu mà đến.

Là vì cha cô ấy, Khổng Yến sao? Hay là vì người mẹ đã mất sớm, Khương Mạn? Hay là vì chuyện đó...

Vinh Ngô lặng lẽ nhìn một lúc, không nói gì thêm.

Làm trợ lý nhiều năm như vậy, cô đã học được quy tắc duy nhất để chung sống với Khổng Lê Diên — đừng tò mò quá nhiều về người này, nếu không sẽ rất dễ dàng rời xa công việc này.

Thế nên cô chỉ lặng lẽ quay đi, không làm phiền Khổng Lê Diên nữa.

Một lúc sau, Khổng Lê Diên thu hồi tầm mắt, mở điện thoại lên, thông báo của ứng dụng mạng xã hội bị trễ do mạng hiện lên.

Là Instagram, một tài khoản mà nàng đặc biệt chú ý, ảnh đại diện là một quả khí cầu tên lửa hoạt hình, tên người dùng là Nicole_echo.

Đó là một người mẫu Down hiện đang có chút danh tiếng ở nước ngoài, nổi tiếng trên mạng vì chuyên cosplay tạo hình của các tác phẩm điêu khắc kinh điển.

Cô ấy vừa cập nhật một trạng thái mới, là mấy tấm ảnh thương mại của một cô gái tóc nâu tham gia triển lãm. Cô ấy mặc lễ phục cao cấp, chụp ảnh chung với siêu mẫu của thương hiệu cũng không hề rụt rè, nụ cười toe toét trông rất sảng khoái.

Lướt qua liên tục, biểu cảm và tư thế đều một tấm so với một tấm sinh động hơn.

Năm sáu phút trôi qua rất nhanh. Khổng Lê Diên nhìn chằm chằm vào những tấm ảnh đó một lúc lâu, thất thần nói với Vinh Ngô ở hàng ghế trước:

"Đến giờ rồi phải không? Chúng ta xuống xe đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!