"Chụp cho tôi một tấm đi." Người phụ nữ không thể nào đoán trước được này rất thích nói câu đó.
Giọng điệu thì bình thản, nhưng âm sắc lại vô cùng dễ nghe, giống như một cô mèo hiền lành, mỗi lời nói ra như một cái cào móng nhẹ nhàng, vừa đủ để khiến người ta phải chú ý, lại không cách nào dứt ra được.
Lần đầu tiên nghe thấy câu nói ấy, là vào mùa hè ở California. Khi đó, Phó Đinh Lê đang nắm lấy mắt cá chân của nàng, ngây ngô hôn nàng giữa hơi thở mằn mặn của biển cả.
Lúc ấy, cô còn tưởng mình đã nghe nhầm. Nhưng rồi những ngón tay mềm mại, ấm áp của nàng luồn vào mái tóc cô, nhẹ nhàng vờn nghịch mái tóc vàng óng, và dùng đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa tâm tình ấy nhìn cô, lặp lại một lần nữa:
"Chụp cho tôi một tấm đi, ngay tại đây."
Sau này, rất nhiều lần khi nàng vùi mũi vào hõm xương quai xanh của Phó Đinh Lê, như thể đang hấp thu một thứ hơi thở nào đó từ cơ thể cô, nàng cũng sẽ đột nhiên thốt ra câu nói này.
Phó Đinh Lê ngoan ngoãn nghe theo, giơ máy lên chụp cho nàng. Đấy là một mùa hè thuần khiết đến trong trẻo, ánh sáng và hơi thở đều mang theo hương vị tự do. Những bức ảnh lưu lại, không chút tạp niệm hay d*c v*ng, phần lớn chỉ là hình bóng nàng hòa trong cảnh vật.
Nàng ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ ung dung mà phóng khoáng. Có lúc trầm lặng như đang lắng nghe nhịp thở của gió, có lúc lại bật cười như trẻ con, cũng có khi dang rộng hai tay, để mặc gió biển thổi qua thân thể mềm mại, vạt áo tung bay như cánh chim trong nắng.
Nhưng dường như tấm nào cũng toát lên một vẻ đẹp nồng nàn đến điên cuồng.
Điên cuồng đến mức mỗi lần chụp xong, nàng sẽ đột ngột ném chiếc điện thoại mà cô còn chưa kịp khóa màn hình sang một bên. Giữa giai điệu dồn dập, nồng nàn của bài hát 《California Dreamin'》, nàng nắm lấy bàn tay đã trở nên trống không của cô, mười ngón tay đan chặt, ghì lên thành xe.
Sau đó, giữa mùi soda lạnh ngọt ngấy, hay dưới ánh hoàng hôn bỏng cháy của California, họ trao nhau những nụ hôn cuồng dại đến quên cả đất trời...
Cũng chính là người phụ nữ chưa từng một lần cho cô biết tên họ này.
"California dreaming, on such a winter's day..."
Tàn thuốc cháy đến tận cùng bỗng réo lên một tiếng cảnh báo cuối cùng, nóng đến mức khiến những ngón tay cứng đờ của Phó Đinh Lê phải rụt lại. Giai điệu lặp đi lặp lại trong chiếc tai nghe có dây cũng một lần nữa rót vào màng nhĩ một cách rõ ràng.
Phó Đinh Lê co ngón tay lại, cất chiếc điện thoại đã tắt màn hình từ lâu vào túi áo, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào tàn thuốc trên tay mình một hồi lâu, rồi rít mạnh một hơi.
Và rồi lại bị sặc đến ho sặc sụa. Khói thuốc tuôn ra từ cổ họng. Rõ ràng là một loại thuốc lá dịu ngọt, mùi hương của nó gần như đã bị viên bi bấm a
-rô
-ma rượu vang đỏ che lấp hoàn toàn, nhưng Phó Đinh Lê vẫn chẳng thể nào quen được.
Cũng như lần đầu tiên, khi được nàng đưa cho, cô đã rít một hơi thật mạnh, sặc đến tối tăm mặt mũi, để rồi bị người phụ nữ đang cười đến nghiêng ngả kia mạnh mẽ ghì lấy và hôn trong một làn sóng nhiệt.
Sau này, mỗi lần nhìn thấy loại thuốc lá này, dường như Phó Đinh Lê đều quay trở lại mùa hè ở California: chiếc xe hơi cổ mui trần, tiếng sóng biển rì rào, và ngọn lửa trại bập bùng trong đêm...
Cùng người phụ nữ đã va vào cuộc đời son trẻ của cô.
Phó Đinh Lê tự thấy mình không phải là người quật cường.
Nhưng câu trả lời mà cô vừa đưa ra cho Lý Duy Lệ vẫn là: Tớ cần suy nghĩ một chút.
Với hoàn cảnh hiện tại, dường như Phó Đinh Lê chẳng có lý do gì để từ chối một công việc "cố vấn điêu khắc" được dâng đến tận cửa, mặc dù cái chức danh "cố vấn" này, khả năng cao cũng chẳng liên quan gì đến việc "chỉ đạo" cả.
Vậy thì cô còn đang cân nhắc điều gì?
Có lẽ, chính chút kiêu hãnh còn sót lại trong cơ thể, chút kiêu hãnh mà ngay cả bản thân cô cũng khó lòng nhận ra, đang khiến cô phải suy nghĩ cho rõ ràng.
Rốt cuộc, cô nên gạt bỏ người phụ nữ ở California ra khỏi tâm trí, hay nên vờ như mình chưa từng biết người đó chính là đại minh tinh Khổng Lê Diên.
Khi xe buýt đến trạm, một lớp tuyết mỏng đã phủ trên mặt đường.
Về đến nhà sau khi giẫm lên tuyết, Phó Đinh Lê phải leo sáu tầng lầu. Không khí lạnh khiến cô ho sù sụ. Thân nhiệt rõ ràng lạnh như một bát cháo để qua đêm, nhưng về đến nhà, người cô ngược lại toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Căn phòng trọ thuê vội không có máy sưởi, nhưng cũng may là nhờ ô cửa kính khổng lồ không được ưa chuộng vào mùa đông mà tiền thuê nhà đã rẻ hơn vài trăm tệ. Phó Đinh Lê cởi áo khoác, đứng trong phòng tắm chật chội, ẩm thấp và qua loa dội lên người dòng nước ấm, thực ra chỉ hơi âm ấm mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!